Công Tước

Chương 302 : Hi vọng chuyện này.2

Ngày đăng: 18:14 30/04/20


Sáng sớm, chú Liễu đưa cô đến trước cổng trường, cô vừa xuống xe thì nhìn đã thấy ở lối vào ngoài cổng trường, Công Tước đại nhân đang yên lặng đứng đó.



Cung Ngũ kích động, quên mang cặp từ trên xe xuống, chạy về phía Công Tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo!”



Trong lòng Cung Ngũ xúc động, sau đó thì cứng rắn kiềm lại, “Anh Tiểu Bảo, anh đến rồi!”



Công Tước đại nhân gật đầu: “Đúng vậy, anh đến rồi. Chào buổi sáng Tiểu Ngũ!”



“Chào buổi sáng anh Tiểu Bảo!” Cung Ngũ cười tươi, đôi mắt xinh xắn linh động.



Hai người trẻ tuổi, nam thanh nữ tú cực kỳ đẹp mắt đứng trước cửa trường đại học Thanh Thành giống như một bức tranh tuyệt đẹp. Bóng dáng hai người một cao một thấp, một người cúi đầu nhìn xuống, một người ngước đầu lên nhìn lên, trong mắt hai người đều tỏa ra ý cười ngọt ngào xuất phát từ đáy lòng.



“Anh Tiểu Bảo, em phải lên lớp rồi! Còn ở lại sẽ bị muộn đấy!”



Công Tước đại nhân gật đầu: “Ừ, đi đi. Buổi trưa anh đợi em ở đây.” Ngập ngừng một chút, anh lại nói thêm một câu: “Còn có Đại Bảo nữa.”



“Vâng!”



Chú Liễu sau lưng hét lên: “Tiểu Ngũ, cô quên cặp rồi kìa!”



Cung Ngũ vỗ đầu rồi vội vàng chạy tới ôm cặp vào lòng, “Chú Liễu thật là chu đáo! Cảm ơn chú!”



Cô vẫy vẫy tay với Công Tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, em đi thật đây, bái bai!”
Yến Đại Bảo mím môi, “Tớ cũng cảm thấy anh ấy đẹp trai.” Cô định nói nhưng ngừng lại, nghĩ tới nghĩ lui sau cùng im lặng. Yến Đại Bảo đã buồn bã cả một đêm, Tiểu Ngũ thích anh cô như vậy, nhưng anh cô lại thích cô gái khác, Tiểu Ngũ thật là đáng thương!



Yến Đại Bảo nhìn Cung Ngũ bằng ánh mắt đồng cảm.



Môn chuyên ngành buổi chiều, Cung Ngũ cảm thấy đó là thời gian dài nhất từ trước đến giờ, đến giờ tan học, giáo viên vẫn còn giảng bài. Khó khăn lắm mới tan học, Cung Ngũ sốt ruột chạy ra ngoài, Yến Đại Bảo ở bên cạnh ôm lấy cặp sách của cô, thở dài. Có cần nói với Tiểu Ngũ không? Để tránh sau này cậu ấy sẽ càng thất vọng.



Cung Ngũ đi ra từ nhà vệ sinh, đeo cặp vào, vội vàng kéo Yến Đại Bảo chạy ra ngoài, “Đi, chúng ta đừng để anh Tiểu Bảo đợi lâu, anh Tiểu Bảo sẽ sốt ruột.”



Công Tước đại nhân quả nhiên đứng ở vị trí lúc sáng đã hẹn. Hai cô gái nhỏ tràn đầy không khí mùa xuân, khí thế hừng hực chạy đến trước mặt anh thì dừng lại, “Anh Tiểu Bảo, bọn em đến rồi!”



Yến Đại Bảo nhíu mày, nhìn Tiểu Ngũ rồi nhìn sang Công Tước đại nhân. Cô thật sự cảm thấy lúc anh cô và Tiểu Ngũ đứng cạnh nhau, dáng vẻ rất hạnh phúc, nhưng tại sao anh cô lại đi thích cô gái khác chứ?



Yến Đại Bảo có chút đau lòng.



Công Tước đại nhân giơ tay khỏi cửa xe, “Đại Bảo, lên xe.”



Yến Đại Bảo lên xe trước, Công Tước đại nhân ngồi vào giữa, sau cùng mới đến Cung Ngũ.



Cửa xe bị đóng lại, Cung Ngũ vừa ngồi xuống thì bàn tay của cô được Công Tước đại nhân nắm lấy. Cung Ngũ cắn môi dưới, rụt cổ lại, cả người như được hạnh phúc vây quanh, cảm giác vừa ấm áp vừa vui vẻ.



Đến Hoàng Triều, Cung Ngũ đã hoàn toàn hòa nhập với môi trường này, thoải mái như đang ở trong phòng của mình.



Yến Đại Bảo buồn bã ngồi bên cạnh, tay chống cằm, liếc mắt nhìn anh mình và Tiểu Ngũ.



Yến Hồi trong tay bưng một chậu cảnh, chặn trước mặt mình, cẩn thận tiến lại gần, lẩm bẩm: “Yến Đại Bảo của ông lại không vui rồi... Thằng nhóc đáng chết đó và con bé xấu xí kia làm cho Yến Đại Bảo của ông không vui, chúng mày chết chắc rồi, chết chắc rồi, chết chắc rồi! Ông đây nhất định phải lột da chúng mày ra! Dám làm cho Yến Đại Bảo của ông không vui... ”