Công Tước
Chương 307 : Không ngờ anh tiểu bảo lại như vậy!.5
Ngày đăng: 18:14 30/04/20
Đây là một buổi tối rất bi thảm đối với Cung Ngũ.
Hành động có dịu dàng thì sau khi mất khống chế cũng sẽ không dịu dàng nữa.
Cô khóc kiệt sức thở hổn hển, vừa mắng vừa kêu ầm ĩ. Đã nói chỉ sờ thôi là được, không cho vào cơ mà! Nói vào xong thì chỉ một chút thôi, tuyệt đối sẽ không làm loạn mà! Nói một lát là xong, lập tức sẽ dừng ngay mà!
Ơ? Nói một lần là xong rồi mà!
A a aa… Đã nói lần nữa rồi ngừng mà~
Hu hu hu, rốt cuộc thì bao nhiêu lần mới xong đây?
Dối trá! Anh Tiểu Bảo là kẻ dối trá, không ngờ anh lại là người như vậy!
Không phải giữa hai người chỉ có một hiểu lầm nhỏ thôi sao? Sao lại thành thế này?
Cung Ngũ rên rỉ: “Anh Tiểu Bảo… chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút không, em, em còn phải ôn bài… Em sắp thi rồi…”
Động tác của Công Tước đại nhân dịu dàng và chậm lại, từng chút từng chút hôn lên cổ cô, anh nói: “Ừ, anh đang dạy em ôn bài. Đợi lần sau em thi, anh làm giám khảo của Tiểu Ngũ có được không?”
Cung Ngũ khóc òa: “Anh Tiểu Bảo em nhìn lầm anh rồi, người ta sắp thi giữa kỳ rồi… Hu hu hu…”
Sau đó, cô khóc, rồi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, mỗi ngày quá trình uốn éo của Cung Ngũ không hề giảm, uốn éo xong thì tỉnh dậy, cô nằm trên giường kéo chăn trùm kín đầu.
Công Tước đại nhân nằm bên cạnh, giơ tay ôm chặt eo cô, “Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ tối qua khóc khan cả cổ họng, đầu óc mơ màng: “Đừng nói chuyện với em, em vẫn còn ngại lắm.”
Công Tước đại nhân lại hỏi: “Lại là ai nói muốn xem anh có bị yếu sinh lý hay không?”
Cung Ngũ đau khổ nói: “Em nhất thời đầu óc kích động, sao anh lại không cản em?” Nghĩ đến chuyện này, cô lập tức ngồi thẳng dậy, lấy chăn quấn người lại: “Anh Tiểu Bảo, anh nói dối, tối qua anh đã nói chỉ thử một cái, nhưng anh thử hết bao nhiêu lần? Hiện giờ mới biết mẹ em nói rất đúng, đàn ông đều dối trá, anh Tiểu Bảo cũng vậy!”
Công Tước đại nhân: “…”
Cung Ngũ muốn trèo dậy, kết quả chân mềm nhũn nên lại ngã ngồi xuống, cô hoảng hốt nghiêng đầu nhìn Công Tước đại nhân sau lưng: “Anh Tiểu Bảo, hình như em làm xong chân bị liệt luôn rồi!”
Công Tước đại nhân: “…”
Gân xanh trên đầu anh lại nổi lên, từ khi làm xong với cô bé này, những cảm xúc mà bao nhiêu năm qua anh chưa từng có lại liên tục xuất hiện. Tình cảnh này thật khiến anh vừa yêu vừa hận.
Nhìn vật nhỏ không chịu ngồi yên trước mặt, anh cúi người bế cô lên, đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm tiếng nước chảy rào rào, giọng của Cung Ngũ không ngừng vang lên: “Anh Tiểu Bảo, rõ ràng người liên tục cử động là anh, tại sao anh chẳng mệt chút nào?”
Công Tước đại nhân: “…”
“Anh Tiểu Bảo, không phải anh làm gì cũng chậm chạp sao? Sao lúc trên giường lại nhanh như vậy?”
Công Tước đại nhân: “…”
“Anh Tiểu Bảo, anh nói xem có phải anh từng được huấn luyện vận động phần eo không?”
Công Tước đại nhân: “…”
“Anh Tiểu Bảo, sao anh cứ im lặng không nói gì thế?”
Công Tước đại nhân: “…”
“Anh Tiểu Bảo em tự tắm được…”
“Anh Tiểu Bảo anh không sợ X đến mức tử vong à?”
“Anh Tiểu Bảo…”