Công Tước

Chương 309 : Nịnh nọt bất thành.2

Ngày đăng: 18:14 30/04/20


Người đầu tiên xuống xe là Yến Đại Bảo, cô ấy hô to: “Tôi lại đến rồi đây!”



Cung Ngũ nhìn Công Tước đại nhân, anh thả tay cô ra cười nói: “Xuống xe đi!”



Cung Ngũ hớn hở đẩy cửa bước xuống xe, chạy tới bên cạnh Yến Đại Bảo, cùng cô ấy đi vào Hoàng Triều.



Mấy ngày nay Cung Ngũ thường xuyên cùng với Yến Đại Bảo đến Hoàng Triều nên phục vụ đứng cửa đã quen mặt cô. Thấy hai cô đi đến, anh ta đã chào hỏi từ xa.



Lần đầu tiên đến Hoàng Triều, Cung Ngũ còn rụt rè, nhưng đến nhiều rồi quen, cô không còn e dè nữa mà càng ngày càng có phong thái nghênh ngang của Yến Đại Bảo.



Lần đầu khi chọn món Cung Ngũ rất cẩn thận, nghiên cứu món nào đắt thì gọi món đó. Nhưng sau khi đến nhiều lần, cô đã mất đi cảm giác mới lạ khi gọi món, bắt đầu lười giở menu, đã có thể thuần thục nói ra tên món mình thích. Không những thế, cô cũng không còn chỉ hết món này đến món kia trên menu để hỏi giá.



Nhờ bắt chước Công Tước đại nhân mà giờ Cung Ngũ đã sử dụng dao dĩa khi ăn món Âu rất ra dáng, khi cô cắt đồ đã không còn phát ra tiếng “keng keng” nữa. Tóm lại, Cung Ngũ cảm thấy đi ra ngoài ăn với Công Tước đại nhân và Yến Đại Bảo đã giúp cô học được rất nhiều kỹ năng mà lúc trước cô không có.



Cô cũng không biết Công Tước đại nhân còn có thể ở lại đây tới bao giờ, chỉ biết là những ngày quay về đây, ngày nào anh cũng xuất hiện trong tầm mắt của cô. Mỗi lần Cung Ngũ nhìn thấy anh đều sẽ cảm thấy rất vui mừng, còn vui hơn là cô nhặt được một đồng tiền.



Ba người cùng ngồi dùng bữa, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo ngồi một bên, Công Tước đại nhân ngồi một mình ở phía đối diện. Cung Ngũ đang thảo luận với Yến Đại Bảo xem bít tết hôm nay có mềm hay không thì đột nhiên điện thoại của Công Tước đại nhân đổ chuông, nghe tiếng hình như là tin nhắn.



Công Tước đại nhân chậm rãi ăn xong, rửa tay rồi mới mở tin nhắn ra xem rồi khẽ nhíu mày. Sau đó, Công Tước đại nhân cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại đi.



Điện thoại lập tức kết nối, Công Tước đại nhân cầm điện thoại đứng dậy, nói với Yến Đại Bảo và Cung Ngũ: “Hai em từ từ dùng bữa, anh đi gọi điện thoại.”
Hạ Chân có chút buồn bã, sao cô ta lại không nhịn được mà hỏi câu cuối cùng chứ?



Kết quả đối phương không nói năng gì, cũng không vội phủ nhận, cũng không khẳng định, chỉ lạnh nhạt nói “Tạm biệt”. Hạ Chân căn bản không thể qua lời nói của anh mà phán đoán được anh có thích Cung Ngũ hay không.



Hạ Chân buồn bực đá chân. Cả căn phòng chỉ có chiếc giường của cô ta là được gấp gọn gàng, còn bên dưới bừa bọn giống như từ ngày đầu nhập học cho đến bây giờ không hề có người dọn dẹp.



Thực ra khu ký túc của bọn họ tuần nào cũng có người của Hội học sinh đi kiểm tra. Nhưng mỗi lần khi kiểm tra đến phòng của Hạ Chân thì người trong phòng cô ta đều khóa cửa chạy ra ngoài chơi. Bọn họ còn thay luôn cả khóa cửa khiến người của Hội học sinh cho dù có gọi cô quản lý kí túc đến cũng không mở được.



Đến bây giờ phòng kí túc của cô ta đã nổi tiếng khắp cả khu kí túc. Phòng có bốn người nhưng quan hệ của bốn người họ không tốt bằng quan hệ của bốn người bên phòng 303. Mấy người phòng Hạ Chân gặp mặt nhau gần như chẳng chuyện trò gì, trong đó có hai người học tập rất chăm chỉ, một người thì bận yêu đương. Hạ Chân lại là người chán ghét đám nam sinh xung quanh, cho nên vẫn độc thân. Cô ta cũng không thích mấy người trong kí túc, cảm thấy họ vừa quê mùa vừa nghèo hèn.



Phòng cô ta không đoàn kết dẫn đến kết quả không ai chịu thiệt. Đến bây giờ vẫn không có cách nào giải quyết việc dọn phòng. Ai cũng nín nhịn mặc kệ, ai không chịu được thì người đó đi mà dọn. Phòng không có ai quét dọn nên bừa bãi bẩn thỉu có thể so sánh với căn phòng kí túc bừa nhất bẩn nhất trên mạng.



Chính vì thế Hạ Chân nhìn thấy Lam Anh phòng đối diện ngày ngày quét dọn phòng, có lúc còn thấy cảnh Lam Anh quỳ rạp trên mặt đất lau sàn, miệng còn mắng Lam Anh đần độn, nhưng trong lòng lại vô cùng ngưỡng mộ. Vì sao phòng cô ta không có một người giống như Lam Anh? Bảo mẫu không tốn tiền ai chẳng muốn chứ!



Cô ta vừa ngưỡng mộ lại bế tắc, chỉ có thể chớp lấy cơ hội xui Lam Anh đừng làm nữa. Kết quả rõ ràng Lam Anh và cô ta không cùng một loại người. Lam Anh vẫn làm việc của mình, căn bản không thèm nói chuyện với cô ta.



Hạ Chân cũng muốn dọn dẹp qua phòng kí túc của mình, nhưng vừa nghĩ đến ba cô bạn cùng phòng không dọn dẹp lại cảm thấy bất bình, dựa vào đâu mà mình cô ta phải dọn dẹp chứ? Xem ai chịu được lâu hơn!