Công Tước

Chương 314 : Tâm trạng rầu rĩ.2

Ngày đăng: 18:14 30/04/20


Đã hết giờ làm việc từ lâu, Nhạc Mỹ Giảo về nhà, bà vô cùng bất ngờ khi không nhìn thấy Bộ Sinh. Bình thường Bộ Sinh còn về nhà sớm hơn cả bà. Nhạc Mỹ Giảo vô thức nhìn điện thoại, quả nhiên phát hiện Bộ Sinh có gọi điện thoại đến, nhưng bà đang đi trên đường nên không nghe thấy.



Do dự một lát, Nhạc Mỹ Giảo bấm máy gọi lại.



Bộ Sinh đang lấy máu, anh ta dùng một tay lấy điện thoại ra nhưng không thể tự gạt điện thoại nghe được. Tào Tuần giúp Bộ Sinh, nhìn thấy trên điện thoại hiển thị một cái tên: Cô Nhạc.



Bộ Sinh đưa điện thoại đến bên tai, mắt nhìn chằm chằm vào ống lấy máu nói: “Mỹ Giảo, nhớ tôi rồi à?”



Nhạc Mỹ Giảo nghiến răng: “Cậu có thể nói chuyện hẳn hoi tử tế được không? Gọi điện thoại cho tôi có việc gì? Nói mau đi, tôi bận lắm!”



Bộ Sinh cười: “Tôi về muộn một chút. Tôi muốn ăn đồ em nấu, món gì cũng được, tôi không kén ăn.”



“Mơ đi! Thích đi đâu ăn thì đi đến đó mà ăn!”



Rồi bà cúp máy luôn, Bộ Sinh mỉm cười cất điện thoại đi.



Tào Tuần liếc nhìn Bộ Sinh: “Lẽ nào người này mới chính là chân mệnh thiên nữ của cậu? Nghe giọng cậu nói chuyện, bị mắng mà cũng vui vẻ kìa!”



Bộ Sinh liếc nhìn anh ta, nói: “Một cô gái điệu bộ ấy mà.” Ngừng một lát, anh ta lại nói thêm: “Nhưng tôi vẫn yêu thích việc cô ấy làm bộ.”



Nữ y tá đang lấy máu cho Bộ Sinh nghe thấy phì cười, không nhịn được nói: “Cho nên mới nói đàn ông đều không biết tự trọng, người ta càng lơ đi thì càng yêu thích.”



Người đàn ông trước mặt mọi phương diện đều xuất chúng nhưng điểm này cũng giống những người đàn ông khác.



Bộ Sinh ấn giữ chỗ lỗ kim đã lấy máu xong, hỏi: “Khi nào thì có kết quả?”



Tào Tuần nhìn Bộ Sinh: “Ngày mai cậu đến lấy đi. Loại xét nghiệm này sẽ phức tạp hơn xét nghiệm trong thời gian hai mươi từ giờ, cũng tốn nhiều thời gian hơn, đừng mong có đãi ngộ VIP.”



Bộ Sinh mỉm cười: “Cũng không vội đến vậy.”




Cung Ngôn Thanh nhìn anh ta: “Nếu em uống rồi, chẳng phải là tự chuốc mệt vào thân à?”



Lúc này Cung Ngôn Bồng mới thở phào một hơi, “Anh biết ngay em sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.”



Sắc mặt Cung Ngôn Thanh hơi biến đổi, lạnh nhạt nói: “Em không uống, nhưng cũng không có nghĩa là em chắc chắn sẽ mang thai. Chuyện em không uống thuốc tuyệt đối không thể nói với Bộ Sinh. Không những vậy, nếu em thực sự mang thai, tin tức này cũng tuyệt đối không thể cho anh ấy biết. Một khi Bộ Sinh biết, anh ấy chắc chắn sẽ không cho phép em sinh đứa bé này ra.”



Cung Ngôn Bồng nhíu mày: “Nhưng cũng sẽ đến lúc Bộ Sinh biết.”



Cung Ngôn Thanh cười: “Nếu như đã đến lúc nhất định phải sinh, lúc đó anh ấy cũng không làm gì được.”



Mắt Cung Ngôn Bồng lập tức sáng lên: “Ngôn Thanh, thật không ngờ em lại suy nghĩ sâu sắc như vậy! Em nói rất có lý. Nếu như đến lúc đứa bé lớn không phá được, Bộ Sinh có nói gì cũng vô dụng. Hơn nữa, bây giờ có biết bao đôi mắt của nhà họ Bộ đang dõi theo Bộ Sinh, mong chờ cậu ta mau chóng có con nối dõi.”



Cung Ngôn Thanh nhìn Cung Ngôn Bồng, “Anh Cả, chuyện này chỉ có hai anh em mình biết, ngay cả ba cũng không được biết. Càng nhiều người biết càng dễ bị phát hiện, anh hiểu chứ? Anh tuyệt đối đừng lỡ miệng nói ra ngoài, cứ coi như anh hoàn toàn không biết chuyện này đi.”



Cung Ngôn Bồng gật đầu: “Yên tâm đi, chuyện này liên quan đến sự sống còn của cả nhà họ Cung chúng ta, sao anh có thể nói lung tung được chứ?”



Cung Ngôn Thanh xin nghỉ hai ngày. Cô ta nghiêm túc suy nghĩ, từ mờ mịt chưa biết phải làm sao, dần dần cô ta đã nghĩ thông suốt. Cô ta tưởng tượng ra mọi loại phản ứng của Bộ Sinh, suy nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra. Phản ứng của Bộ Sinh hôm nay cũng nằm trong dự đoán của cô ta, cô ta còn nghĩ luôn cả mọi cách đối phó.



Cung Ngôn Thanh cảm thấy dường như sau đêm đó cô ta đã thông suốt. Sau khi trải qua cảm giác hoảng sợ đến cực độ rồi bình tĩnh lại, nếm trải đủ loại cảm xúc rối bời, cuối cũng cô ta cũng nghĩ ra được con đường cô ta phải đi.



Bộ Sinh là do cô ta đi từng bước giành lấy được. Nếu như ban đầu cô ta không nỗ lực thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay. Cho nên tất cả mọi chuyện sau này cũng phải cô gắng giành giật.



Đương nghiên cô ta không thể chống đối lại Bộ Sinh, nhưng vẫn còn có người ở phía sau kìm hãm anh ta như là các vị trưởng bối của nhà họ Bộ, hay là độ quan tâm của truyền thông. Thật ra trước giờ cô ta không hề chiến đấu một mình, nhưng trước đây cô ta vừa đần vừa ngu ngốc, không phát hiện ra mà thôi.



Cung Ngôn Bồng khá vui mừng rời đi. Một mình Cung Ngôn Thanh ngồi yên tĩnh trong phòng, rũ mắt nhìn lọ thuốc trong tay. Cô ta giơ tay vứt lọ thuốc vào thùng rác.