Công Tước
Chương 360 : Bao cao su miễn phí.1
Ngày đăng: 18:15 30/04/20
Từ sau khi Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đến, bầu không khí buổi gặp mặt trở nên khác lạ. Một người từ đầu đến cuối mang vẻ mặt gật gà gật gù, một người từ đầu đến cuối đều nghiêm túc lạnh tanh, ngay cả lúc cười cũng đều chỉ nhếch mép cử động cơ mặt mà không cười.
Quan trọng nhất là hai người còn gặp phải Tần Tiểu Ngư đến đây tích cực đẩy mạnh sản phẩm bao cao su mới.
Tần Tiểu Ngư đeo ba lô, tập trung chạy vào đám nam sinh. Vừa nhìn thấy cô gái xinh đẹp, ai nấy liền tiến sát lại gần làm quen, nhưng khi cô vừa móc ra chiếc bao cao su để bán hàng thì ai nấy đều sợ chạy mất dép.
Tần Tiểu Ngư tức giận ăn bánh bông lan, cứ tưởng là có thị trường, ai biết nam sinh viên trong trường đại học đều nhỏ mọn thế này.
Bởi vì Yến Đại Bảo chê bánh bông lan ở đây không ngon, cho nên Cung Ngũ khó khăn lắm mới thoát khỏi được trạng thái khó xử với cậu nam sinh ngồi đối diện, chạy đến ăn bánh bông lan, đồ ăn miễn phí không ăn là đồ ngốc.
Cô bày mưu tính kế cho Tần Tiểu Ngư: “Tần Tiểu Ngư, tớ thấy cậu hơi ngốc.”
“Cậu bảo ai ngốc hả? Rõ ràng là ở đây mọi người đều nhỏ nhen.”
“Cậu nghĩ đi, cậu chạy đến hỏi người ta có mua bao cao su không, họ còn chưa có bạn gái, mua bao cao su làm gì chứ? Cho dù có muốn mua bao cao su họ cũng chỉ có thể lén đến những máy bán hàng tự động ở góc nào đó trong trường mua thôi, nhỡ chẳng may bị người khác nhìn thấy thì có phải là ngại không? Mua những thứ riêng tư thế này có giống như mua quần áo đâu, cậu phải tinh tế chứ.”
Tần Tiểu Ngư cảm thấy Cung Ngũ nói rất có lý, “Tiểu Ngũ, không ngờ là cậu lại hiểu biết như vậy đấy!”
“Chứ còn gì nữa.”
Cung Ngũ còn bàn bạc một hồi về phương thức và thủ thuật bán hàng của mình với Tần Tiểu Ngư, nói giống như thể mình đã từng làm rồi ấy.
Khi đang nghiên cứu hăng say, đột nhiên nghe thấy bên kia có tiếng động, sau đó là một tiếng động cực lớn vang lên, “Đoành!”
Đống quà tặng được hội thương gia tài trợ đặt ở giữa bỗng nhiên nổ tung lên bay ra bốn phía. Đám đông kêu thất thanh. Khói đen dày đặc khắp nơi.
“Yến Đại Bảo!”
“Ba!”
Vội vàng nhét vào trong túi ngay, nhỡ chẳng may có ai nhìn thấy lại hiểu lầm.
Diệp Phóng thấy hơi ngại ngùng, đi sánh vai cùng Cung Ngũ. Cung Ngũ chỉ muốn chú Liễu đến đón cô nhanh nhanh, kết quả trước đó đã hẹn nhau gặp mặt ở cổng trường nhưng lại không tìm được ai.
Cung Ngũ chớp mắt, đứng nguyên tại chỗ.
Diệp Phóng hỏi: “Sao vậy?”
Vẻ mặt Cung Ngũ ảo não: “Ờ, không có gì...” Cúi đầu lấy điện thoại ra, chú Liễu không gọi điện, cô so sánh một chút, nhận thấy tiền gọi điện thoại rẻ hơn tiền đi xe bus, nhưng nhỡ chẳng may chú Liễu có việc không đến đón cô được thì có phải cô vừa phải tiêu tiền xe bus vừa phải mất tiền gọi điện thoại rồi không?
Nhưng nếu nhỡ như cô không gọi, chú Liễu lại đang rảnh rỗi, thì chẳng phải là cô đã tốn không tiền xe bus rồi sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Cung Ngũ quyết định gọi điện thoại hỏi, điện thoại có người bắt máy ngay, “A lô? Chú Liễu à, cháu là Tiểu Ngũ đây, chú đang ở đâu?”
“Cô Ngũ, phía trước đó không được đỗ xe, cho nên tôi phải đổi chỗ khác đỗ xe, ở ngay ngã rẽ phía trước cổng, tôi nghe cô nói là tám giờ kết thúc, bây giờ mới bảy giờ nên tôi chưa gọi điện...”
“Cháu biết rồi, bây giờ cháu đi qua đó ngay.”
Tắt điện thoại, Diệp Phóng ở bên cạnh hỏi: “Họ nói sao?”
Cung Ngũ hít mũi một cái, nói: “Nói là đỗ xe ở ngã rẽ phía trước, cậu về đi, tôi tự về được rồi.”
“Tôi tiễn cậu lên xe, tôi là con trai không sao hết, cậu là con gái lại có một mình, đặc biệt còn là vào buổi tối, nên cẩn thận thì hơn.”
Cung Ngũ nghĩ ngợi, gật đầu: “Được thôi.”