Công Tước

Chương 370 : Không vui gì hết!.2

Ngày đăng: 18:15 30/04/20


“Tiểu Ngũ, có phải là trước đây cô Nhạc từng có dự định tái hôn khiến Tiểu Ngũ cảm thấy sợ hãi không?”



Cung Ngũ vẫn cúi đầu, cả người mệt mỏi, một lúc sau cô mới nói, “Anh Tiểu Bảo, khi còn bé anh đã từng phạm sai lầm bao giờ chưa?”



Công Tước đại nhân nhìn cô: “Sao vậy?”



Cung Ngũ mím môi, vẻ mặt có chút băn khoăn day dứt, một lúc sau cô mới nói: “Khi em còn nhỏ... thực ra cũng không phải nhỏ lắm, trước đây em đã từng làm rất nhiều chuyện, là chuyện không tốt.”



Công Tước đại nhân yên lặng nhìn cô, “Ừm?”



“Khi em còn nhỏ, mẹ em từng gặp được một người đàn ông, họ đều rất thích đối phương, người đó nhỏ tuổi hơn mẹ em, cũng chưa kết hôn bao giờ, ông ta không chê mẹ em từng ly hôn, vốn dĩ còn định kết hôn, nhưng mà... người đàn ông đó muốn mẹ em đưa em về với ba em, mẹ em không đồng ý...”



Cô hít mũi, ngước lên nhìn anh nói tiếp: “Có một lần được nghỉ lễ em ở nhà nghịch ngợm, ông ta nhân lúc mẹ em không có ở nhà dạy dỗ em, cho nên em cãi lại ông ta, ông ta định đánh em, còn nói em làm kỳ đà cản mũi, em không muốn làm kỳ đà cản mũi, em nói với mẹ em em muốn về nhà ba em...” Cô cắn răng, cười với Công Tước đại nhân, nói: “Em còn không biết ba em là ai, em tức giận nên chạy đi. Còn cố tình đến nơi mẹ em không tìm được, còn muốn tự kiếm tiền...”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Công Tước đại nhân với ánh mắt trong veo nói: “Anh Tiểu Bảo, em vẫn chưa bao giờ dám nói chuyện này ra, em sợ nếu em nói ra thì em sẽ trở thành người xấu trong mắt người khác. Tuy lúc đó em vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng bản thân em vẫn luôn biết rằng em đã làm chuyện gì… Không nhiều người biết chuyện này lắm, nhưng dù sao cũng sẽ có người biết, em cứ sợ có một ngày nào đó bỗng nhiên có ai đó nhắc đến khiến người khác biết được, em thì không sao hết, nhưng em nghĩ chắc chắc mẹ em sẽ không chịu đựng được. Em cũng không dám nói với anh Tiểu Bảo, em sợ anh Tiểu Bảo sẽ coi thường em, vốn dĩ em đã rất mất mặt rồi, em không muốn phải mất mặt hơn nữa!”



Cô mím môi hít mũi, đột nhiên đứng bật dậy, nói: “Anh Tiểu Bảo, em chính là người như vậy đấy, em cứ băn khoăn mãi không biết có nên nói với anh hay không. Nếu như không nói em cứ có cảm giác là đang lừa anh, nhưng nói ra rồi em lại thấy hơi buồn… nhưng em cảm thấy nói ra em thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.”



“Từ nhỏ đến lớn em đã từng làm rất nhiều chuyện xấu, em từng đánh người, ăn trộm đồ, còn cướp tiền của người khác… những người xung quanh đều nói em hư hỏng, sau này lớn lên cũng không học hành tử tế. Có người khuyên mẹ em đưa em chuyển nhà đi, nói là phải thay đổi môi trường, nếu không em sẽ cứ sống mãi trong những lời đồn bịa đặt, nhưng mẹ em cố chấp không chịu chuyển nhà. Mẹ nói với em, em vấp ngã ở đâu thì phải đứng lên ở đó, em phải tự chịu trách nhiệm với những lỗi lầm đã phạm phải. Em chỉ có thể tự mình cố gắng để thay đổi ấn tượng của mọi người, em phải tự chịu trách nhiệm với những lời đồn đại của thế giới bên ngoài, cho đến khi chúng tự động biến mất thì thôi.”



Càng nói cô càng thấy nhẹ nhõm, giống như đã phá vỡ hết mọi lớp vỏ bọc, “Sau này em mới dần dần biết được, thực ra người phải chịu đựng những lời đồn đại của mọi người là mẹ em, tất cả mọi người đều nói mẹ đã dạy hư em. Mẹ em cũng không trách móc gì em, mẹ tưởng rằng mẹ tìm bảo mẫu trông coi em, kiếm được nhiều tiền hơn thì cuộc sống của hai mẹ con sẽ được đảm bảo hơn, cho nên mẹ không để ý đến sự thay đổi về tâm lý của em. Nhưng em cảm thấy tất cả đều là do bản thân em… Tóm lại, em là người như vậy, em không phải là cô gái tốt như em nói, em vừa không đơn thuần lại không lương thiện, em chính là người chuyên làm chuyện xấu trong truyện cổ tích hay nói đến. Nhưng mà anh Tiểu Bảo à, em cũng không phải cố tình muốn giấu anh đâu…”



Cô hơi ngừng lại, rồi lại đổi giọng, “Được thôi, em cố tình giấu anh đấy, em không muốn bất cứ ai, ngay cả anh Tiểu Bảo biết về chuyện này của em...”