Công Tước

Chương 389 : Em biết hết rồi!.2

Ngày đăng: 18:15 30/04/20


Yến Đại Bảo vẫn còn đắm chìm trong sự kinh ngạc vì chuyện anh cô và Tiểu Ngũ ngủ với nhau, cô nhìn theo bóng dáng của Cung Ngũ, sao chẳng nhìn ra được rốt cuộc sau khi ngủ với anh rồi sẽ có gì khác biệt.



Cung Ngũ ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phía Công tước đại nhân, nhảy lên người anh: “Anh Tiểu Bảo!”



Yến Đại Bảo sững sờ: “…”



Ơ? Tại sao Tiểu Ngũ ngủ với anh cô rồi, dáng vẻ anh cô lại chẳng có chút gì tức giận? Không phải nói anh cô đã thích cô gái khác rồi sao? Tại sao Tiểu Ngũ trèo lên người anh, anh cô lại còn đón lấy?



Yến Đại Bảo sững sờ: “Anh.”



Công Tước đại nhân tay vội vàng để Cung Ngũ xuống, giơ tay gọi Yến Đại Bảo, Yến Đại Bảo chạy qua, nắm lấy tay Công Tước đại nhân, chớp mắt: “Anh.”



Công Tước đại nhân mỉm cười, xoa đầu cô, nói: “Đại Bảo thích anh không?”



Yến Đại Bảo gật đầu: “Thích!”



Công Tước đại nhân lại nói: “Vậy Đại Bảo thích Tiểu Ngũ không?”



Yến Đại Bảo lại gật đầu: “Thích!”



Công Tước đại nhân mỉm cười, “Anh cũng thích Tiểu Ngũ, anh rất vui vì Đại Bảo cũng giống anh, chúng ta đều thích Tiểu Ngũ.”



Yến Đại Bảo cảm thấy có gì đó không đúng, cô ngơ ngác.



“Anh Tiểu Bảo, chúng ta đi ăn đi, Yến Đại Bảo cậu không đói sao?”



Yến Đại Bảo gật đầu: “Đói.”



Công Tước đại nhân nói: “Vậy chúng ta cùng nhau đi ăn.”
Cung Ngũ rầu rĩ: “Yến Đại Bảo, ba cậu từng tuổi này mà tinh thần tốt như vậy, cậu nói xem chú ấy có nên đi tập nhảy với mấy bà dì không? Bằng không hàng ngày chú ấy cứ nhìn cậu chằm chằm, cậu cũng rất khó xử. Đi tập nhảy tốt xấu gì cũng có thể luyện tập thân thể khỏe mạnh để tâm hồn thoải mái.”



“Nếu ba tớ chịu đi thì tốt rồi, mẹ tớ đã mắng ba rất nhiều lần, ba ở trước mặt thì nói rất hay, nhưng sau lưng thì đi làm chuyện xấu. Mẹ tớ lại không thể ngày ngày trông chừng ba, vì thế cũng hết cách.”



Cung Ngũ cảm thán: “Mẹ cậu cũng thật vất vả!”



Yến Đại Bảo gật đầu hùa theo, mặt cũng buồn bã: “Đúng vậy!”



Khi hai người đang ngậm ngùi thì Công Tước đại nhân đã trở về, ngài Yến cũng lững thững đi theo sau lưng, biểu cảm trên mặt… vô cùng căm hận, còn nhân tiện trừng mắt Cung Ngũ một cái. Cung Ngũ ngây người, sao thế nhỉ? Tại sao lại trừng mắt nhìn cô? Cô chẳng làm gì cả, cô rất vô tội mà!



Chuyện đầu tiên Yến Hồi làm khi đi đến là nói với Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, mấy quả bóng trong ký túc xá của con, ba quyết định cho người thay đổi loại có hình dáng màu sắc khác đẹp hơn làm quà Giáng sinh cho con. Như vậy con có vui không?”



“Ba để lại cho con một cái thật dài nha, bằng không chỉ toàn là loại tròn, còn đơn điệu hơn.”



Yến Hồi gật đầu: “Ừ!”



Yến Đại Bảo hài lòng, “Được rồi, ba nói lời phải giữ lấy lời đấy. Nếu không con sẽ giận ba luôn!”



Yến Hồi gật đầu, “Ba trước giờ luôn giữ lời mà!” Nói xong, ông ta lại lườm Cung Ngũ.



Cung Ngũ ngơ ngác, cô đang ngồi ngoan ngoãn, chẳng làm gì cả.



Công Tước đại nhân dùng chân đá nhẹ cô, Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn anh. Đừng hỏi cô thế nào nữa, cả người cô đều đau, lại còn vừa buồn ngủ vừa mệt.



Làm thế nào để vận động mà cả người vẫn sức lực tràn trề, nếu không thì tìm cách để anh Tiểu Bảo cùng vận động với cô mà không tràn đầy sinh lực như vậy.