Công Tước
Chương 439 : Quan điểm sống giống nhau (3)
Ngày đăng: 18:16 30/04/20
Sức khỏe của Cung Truyền Thể đang dần hồi phục, ông ta đã ngồi được xe lăn, cũng đã nói được mấy câu, không còn giống như trước kia chỉ bật ra được1từng chữ nữa.
Bác sĩ đã nói, vốn dĩ đáng lẽ ra nếu có thể điều dưỡng thì sẽ còn khá hơn nữa, nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện của Bộ Sinh8và Nhạc Mỹ Giảo nên Cung Truyền Thể bị kích thích liên tục, nhất thời không thể bình phục lại ngay được.
Cung Ngôn Bồng lại dốc hết toàn bộ sức lực cùng2với Cung Ngôn Giang liều mạng cứu sống chi thứ tư, nhưng đáng tiếc dù họ có lòng nhưng không có sức, cho nên không thể nào chỉ một hơi đã làm nghiêng4ngả trời đất được.
Ngay cả người có đầu óc như Bộ Sinh cũng phải mất ba năm mới khiến Bộ Thị và Bộ Bộ Hữu Sinh có được danh tiếng, càng đừng nói đến Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang.
Nhưng gần đây họ rất nhiệt tình năng nổ, hai anh em đã dốc hết toàn bộ sức lực ra, còn mượn tiền từ chỗ Cung Ngôn Giang, lấy ra mấy trăm vạn lén lút đầu tư làm logistics, chuyên vận chuyển điện thoại cho người bạn đó của Cung Ngôn Bồng.
Hai người cũng đã từng xem qua, cho dù là cấu hình máy hay kích cỡ điện thoại đều rất sang chảnh thời thượng.
Khi vận chuyển đi vẫn là bán thành phẩm, phải đến công xưởng gia công lắp thêm một loại lò xo vào, hoàn thiện xong mới vận chuyển ra nước ngoài.
Để qua được trạm kiểm soát, Cung Ngôn Bồng đã phải nhét không ít tiền để vận chuyển trót lọt.
Đương nhiên Cung Ngôn Bồng cũng không ngờ sau khi mình mở ra được con đường làm ăn này thì nhà họ Lâm lại đồng ý cho họ vay tiền.
Tuy số tiền vay không nhiều lắm nhưng năm trăm vạn cũng đủ để dự án được bắt đầu triển khai.
Anh ta cũng đã tính toán rồi, những khoản chi sau này thực ra không nhiều như giai đoạn đầu, anh ta tin là họ sẽ kiếm được đơn hàng để thu về lợi nhuận.
Cung Ngũ về nhà, khi ăn cơm thấy Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang đang nói gì đó, sau khi cô vào nhà hai người còn ngẩn người ra một lúc, sau đó Cung Ngôn Giang cười hỏi: “Tiểu Ngũ về nhà rồi à?”
Cung Ngũ liếc nhìn họ, “Chào anh Cả, chào anh Hai”
“Em thi xong rồi à?”
Cung Ngôn Giang hỏi: “Em thì thế nào?”
Cung Ngũ trả lời: “Còn chưa biết, mong là không phải thi lại”
Về điểm này cháu rất giống mẹ cháu.
Nếu không thì khi xưa đã không khiến ba cháu mê muội choáng váng như thế”
Đương nhiên Cung Ngũ cũng biết đó không phải là lời khen ngợi nên chỉ yên lặng ngồi đó.
“Nhạc Mỹ Giảo xảy ra vụ bê bối như vậy, cô ta có nói gì với cháu không?”
Cung Học Cần hỏi: “Cháu vẫn còn ít tuổi đã bị người ta chỉ trỏ sau lưng chắc là cũng khó chịu đúng không? Cô ta nói sao?”
“Mẹ cháu nói là mẹ cháu làm liên lụy đến cháu, rất xin lỗi cháu, còn nói không muốn để cháu bị người khác đâm chọc sau lưng”
Lần này Cung Học Cần gật đầu, “Cuối cùng cũng đã nói ra những lời một người mẹ nên nói, nếu không thì nhà họ Cung cũng quá mất mặt rồi”
Cung Ngũ cúi đầu mím môi.
Cung Học Cần lại nói tiếp: “Sau này cháu đừng đi tìm cô ta nữa, cháu là con cháu của nhà họ Cung, cứ chạy về đó | thì còn ra thể thống gì nữa! Huống hồ người như cô ta sẽ chỉ làm liên lụy đến người khác mà thôi.
Vạch rõ ranh giới ra thì mới tốt cho cháu, con người phải biết tự hiểu lấy chuyện.
Cháu cũng phải nghĩ cho kỹ, đừng không phân biệt rõ tốt xấu gì đã thấy vui vẻ.
Ông biết cháu có tình cảm với cô ta nhưng cũng vẫn phải giữ khoảng cách, sau này phải nhớ đừng có lại gần cô ta quá”
Cung Ngũ ngước lên hỏi: “Ý ông nội là sau này không cho cháu đi gặp mẹ cháu nữa sao?”
“Đã đến nước này rồi, chẳng lẽ cháu vẫn còn muốn đi gặp nữa sao?”
Cung Học Cần nhìn Cung Ngũ, “Cháu cũng đừng quên bây giờ cháu là con cháu nhà họ Cung, cháu họ Cung chứ không phải là họ Nhạc, cháu hiểu chưa?”