Công Tước
Chương 447 : Kéo bè kết cánh đánh nhau 1
Ngày đăng: 18:16 30/04/20
“Tiểu Cảnh, nhà cậu không mở siêu thị nữa à?”
Cung Ngũ nhìn một đống phế tích, kinh ngạc hỏi.
| La Tiểu Cảnh dẫn cô đi vòng qua đống phế tích đó: “Ba mẹ tớ bàn bạc xong, quyết định lấy hết số vốn tích lũy được hơn hai mươi năm nay ra, rồi vay mượn thêm chút tiền để xây dựng một siêu thị lớn hơn.
Ba tớ nói mảnh đất này sau này chắc chắn sẽ càng1ngày càng phát triển hơn, ba tớ muốn xây dựng siêu thị nhà tới thành siêu thị lớn trên mảnh đất này...”
“Tiểu Cảnh này, nhà cậu sắp phát tài rồi à? Tớ nghe nói cái gì mà siêu thị La Đại mới mở, ban đầu chỉ mở cửa hàng nhỏ, sau đó dần mở rộng lên rồi biến thành một đại siêu thị hoành tráng như bây giờ!”
Vẻ mặt Cung Ngũ khâm phục, “Tiểu Cảnh, sau này cậu8chính là cậu ấm ở Thanh Thành này rồi!”
La Tiểu Cảnh trợn mắt lườm: “Đó là vốn liếng tích lũy suốt bao năm nay của ba mẹ tớ, tớ chỉ mong mọi việc thuận buồm xuôi gió thôi.
Tớ học quản trị kinh doanh cũng vì muốn giúp đỡ ba mẹ tớ quản lý công việc kinh doanh”
“Tiểu Cảnh, nhà cậu còn có kẹo mút nữa không? Tặng tớ một túi đi!”
“Đi chết đi!”
Trưởng thành chính2là một đường ranh giới, ở một thời điểm đặc biệt đã được định trước nào đó sẽ phân tách những người cùng bắt đầu trên một vạch xuất phát.
Có người ở bên này đường phân cách đó, có người lại ở phía bên kia đường phân cách, có người đăng quang ngôi báu quán quân, có người lại thầm lặng bôn ba, không liên quan đến nhau, còn tương lai ai biết trước được rồi sẽ ra sao?4Cung Ngũ ôm ống heo La Tiểu Cảnh đưa cho cô, trong tay còn cầm một túi kẹo chip chip, vừa ăn vừa nói: “Tiểu Cảnh, tớ sắp ra nước ngoài du học rồi”
La Tiểu Cảnh ngước lên nhìn cô: “Có thật không vậy? Cậu học ở trong nước có phải tốt hơn không...”
Nói được một nửa cậu ta ngừng lại, hỏi tiếp: “Có phải là vì tin tức lần trước không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, chính là vì tin tức lần trước đó, mẹ tớ không cho tớ học ở Thanh Thành tiếp nữa”
“Thực ra khi ở trường tớ cũng đã đọc được rồi, vừa đọc tớ đã biết ngay là đang nói đến cậu rồi.
Ra nước ngoài cũng tốt, mấy người chúng ta có biết cũng không có gì cả, nhưng làm gì có bức tường nào kín như bưng được mãi đâu chứ? Sau này nếu truyền ra ngoài thì các bạn học xung quanh cậu cũng khó xử”
Cung Ngũ ngồi trên ghế, rút giấy trong hộp lau ống heo đựng tiền hình con vịt màu vàng.
Cuối cùng Cung Ngũ cũng khiến La Tiểu Cảnh tin, sau khi đã thấy hài lòng, Cung Ngũ nói: “Được rồi anh Tiểu Bảo, anh ngủ tiếp đi, em sắp làm anh tỉnh giấc mất rồi.”
“Không sao? Công tước đại nhân nói: “Tiểu Ngũ mà cần thì anh có thể xuất hiện bất cứ lúc nào”
Cung Ngũ nhe răng tươi cười nói: “Anh Tiểu Bảo ngủ ngon nhé”
“Tiểu Ngũ ngủ ngon”
Cung Ngũ tắt cuộc gọi video, đắc ý nói: “Tiểu Cảnh, bây giờ cậu đã tin chưa nào?”
La Tiểu Cảnh liếc nhìn cô, rồi cầm điện thoại nói với cô: “Ngũ à, ngẩng đầu lên nhìn tỷ này”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên: “Làm gì?”
La Tiểu Cảnh chụp lại dáng vẻ tròn vo này của cô, rồi lại gửi lại tấm ảnh đó cho cô, Cung Ngũ ngây ngốc nhìn, hỏi: “Tiểu Cảnh, cậu làm gì vậy hả?”
Đầu ngón tay La Tiểu Cảnh trượt trên phím bấm, không biết đang làm gì, miệng còn lẩm bẩm: “Đả kích bạn gái của Đoàn Tiêu.
Ai bảo cô ta coi thường cậu, là anh em tốt lâu năm của cậu tớ thấy rất bất bình”
Cung Ngũ vội vàng nhào đến xem, phát hiện ra cậu ta đang đăng ảnh lên tường, bất giác cô đọc caption thành tiếng: “...
Đây là anh em tốt bao năm nay của tôi, mọi người xem xem cô nhóc tròn vo này có xứng với anh chàng nam thần ở bên cạnh này không hả? Họ là một cặp đấy! Không khoa học mà...
La Tiểu Cảnh, không khoa học chỗ nào hả? Cậu nói cho rõ xem nào.
Tớ đầu có phải là người không xinh đẹp đầu, anh Tiểu Bảo thích tớ lắm đấy!”
“Tớ biết là cậu xinh đẹp, tớ đang cố tình tung hỏa mù đấy thôi.
Xong rồi, xong rồi...
í, có người comment rồi đây này!”
Cung Ngũ vội vàng xem thử, Đoàn Tiêu nhấn nút like rồi bình luận: [Tiểu Ngũ nhà chúng ta xinh đẹp lắm đấy, xứng đôi!]