Công Tước
Chương 453 : Ai sợ ai chứ? 2
Ngày đăng: 18:16 30/04/20
Công Tước đại nhân: “...”
Qua một hồi, anh hắng giọng, giơ tay ấn vào gân xanh nổi cuồn cuộn trên trán, mỉm cười: “Tiểu Ngũ là con gái, dù là những lúc bắt buộc phải đánh nhau cũng không thể tự mình động thủ, lỡ bị người ta làm bị thương thì phải làm sao?”
Cung Ngủ không phục: “Đánh nhau không1động thủ, vậy em phải đợi bị người ta đánh hay sao?”
Công tước đại nhân hít sâu một hơi, “Xông pha chiến đấu là chuyện cả con trai, con gái phải hưởng thụ cảm giác được bảo vệ, khi nào cần đánh nhau cũng không nên là con gái ra tay.
Tiểu Ngũ có hiểu ý của anh không?”
Thì ra anh8Tiểu Bảo cảm thấy mất mặt đàn ông, cố gật đầu: “Anh Tiểu Bảo, em hiểu rồi, đợi em đến Gaddles, chuyện đánh nhau sẽ giao hết cho anh!”
Gần xanh trên trán Công tước đại nhân nổi lên cuồn cuộn, anh nghiến răng nhắc nhở: “Tiểu Ngũ, em đến Gaddles để đi học, không phải để đánh nhau”
Cung Ngũ phồng má,2ra sức chớp mắt, một lúc sau mới nói: “Em nhớ rồi, anh Tiểu Bảo anh yên tâm đi, em đến Gaddles kiên quyết sẽ không đánh nhau!”
Công tước đại nhân lại cảm thấy không yên tâm.
Anh thậm chí bắt đầu có chút phiền muộn, sau khi Tiểu Ngũ đến Gaddles có bị yêu cầu ngày nào cũng dẫn theo phụ4huynh không? Cung Ngũ nói mệt rồi, lại thêm trận đánh nhau lúc trưa, cô muốn cúp máy để nghỉ một lát.
Công tước đại nhân đành phải cúp máy nhưng tâm trạng vẫn chưa thể thoải mái được.
Nhưng có chuyện cũng đáng để anh vui, vì chuyện đánh nhau nhỏ nhặt này mà cô sẽ được qua sớm để làm quen với môi trường mới.
Cung Ngũ lại rất buồn vì chuyện này, cô còn định tụ tập cùng Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh, nhưng thế này thì cô không còn thời gian nữa, hai ngày nữa là năm mới rồi.
Cô nằm nhoài trên giường, gửi tin nhắn cho La Tiểu Cảnh: [Tiểu Cảnh, thảm rồi, sau khi tớ đánh nhau, mẹ tới không yên tâm về tớ, không cho tớ ra ngoài chơi thì không nói, đằng này lại bắt tớ xuất ngoại vào mùng ba, sợ tớ ở Thanh Thành thêm một ngày thì sẽ lại đánh nhau.] La Tiểu Cảnh vội vàng gọi lại cho cô: “Tiểu Ngũ, nói như vậy là chúng ta không có thời gian tụ tập rồi sao? Cậu nói xem cậu sắp đi nước ngoài, chúng ta lại chẳng có thời gian gặp mặt, chuyện này có phải rất vô lý không?”
Cung Ngũ vùi đầu vào chăn, nói: “Tớ biết, nhưng mẹ tớ đã nói rồi, giờ tớ cũng không biết làm sao, Yến Đại Bảo cũng bị mẹ cậu ấy trông chừng.
Cậu đợi tin của tớ đi, để tớ nói chuyện với mẹ tớ, xem có thể xin mẹ tỷ đồng ý mở tiệc chia tay ở nhà không, nhân cơ hội này tụ tập luồn”
“Được rồi!”
Cung Ngũ xoay người nhảy nhót chạy đi, vội vàng đi truyền tin tốt.
Bộ Sinh tiện tay đóng cửa phòng sạch lại rồi đi về phía phòng của Nhạc Mỹ Giảo.
Anh ta nắm tay cầm nhẹ nhàng vặn cửa mở ra.
Anh ta hơi bất ngờ, trước giờ người phụ nữ này đi ngủ buổi tối đều đóng cửa khiến anh ta không thể vào được.
Nhạc Mỹ Giảo nằm ngủ trên giường, Bộ Sinh đi vào trong rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh giường, mượn ánh đèn đêm lờ mờ nhìn bà.
Bộ Sinh ngồi một lúc, Nhạc Mỹ Giảo cũng chẳng có dấu hiệu thức dậy, anh ta cởi áo khoác ngoài, sau khi đi tắm thì trở lại phòng, động tác vô cùng nhẹ nhàng, sợ làm ồn khiến bà tỉnh giấc.
Mấy ngày nay hai người luôn chiến tranh lạnh, Bộ Sinh nhớ tới liền cảm thấy rất bực bội, bà lại chẳng phải loại chịu yên phận, muốn bà cúi đầu nhường một bước còn khó hơn cả lên trời.
Bộ Sinh áp sát người mình vào người Nhạc Mỹ Giảo, cánh tay vòng qua cơ thể bà, nắm chặt tay bà.
Tay vừa bị nắm lấy Nhạc Mỹ Giảo liên tỉnh dậy, bà mơ màng mở mắt ra, quay đầu ra sau, môi của Bộ Sinh liền đánh tới khiến bà lập tức tỉnh dậy.
“Bộ Sinh...”
Nhạc Mỹ Giảo mơ hồ gọi một câu, Bộ Sinh không lên tiếng, động tác nhẹ nhàng kéo bà trở mình, ở trong chăn cởi đồ ngủ của bà ra.
Động tác của Bộ Sinh rất dịu dàng, nhưng dù có nhẹ nhàng thì khi mất khống chế cũng sẽ khó kiểm soát, Nhạc Mỹ Giảo giơ tay đẩy anh ta: “Bộ Sinh, cậu nhẹ thôi!”
Sau khi bị nhắc nhở Bộ Sinh liền giảm tiết tấu lại, anh ta vừa hôn lên người bà vừa nói: “Không cãi nhau nữa có được không? Không cãi nhau nữa...
Mỗi lần cãi nhau người buồn phiền đều là tối...”