Công Tước

Chương 456 : Ai sợ ai chứ? 5

Ngày đăng: 18:16 30/04/20


Cung Ngôn Thanh luôn tự hỏi mình, vì sao Tiểu Ngũ có thể nhưng cô ta lại không thể? Vì sao cô ta nỗ lực như vậy nhưng không thể có được thứ mình muốn chứ? Nếu ban đầu ba anh em họ đều chấp nhận Nhạc Mỹ Giảo chứ không liên tục đi nói xấu bà với Cung Học Cần thì có phải sẽ không giống như bây giờ không? Bên ngoài truyền đến tiếng của Cung Ngũ và1Cung Cửu Dương, Cung Ngôn Thanh đi đến bên của nghe động tĩnh bên ngoài, dường như Cung Cửu Dương đang nói gì đó chúc mừng Cung Ngũ.



Thì ra là Cung Ngũ cũng bị đưa ra nước ngoài nhưng là vì được quan tâm, còn cô ta đi là vì mất mặt.



Sự khác biệt một trời một vực.



Cung Ngũ chạy đến phòng mình, vừa thu dọn đồ đạc trong phòng vừa nói: “Chú Út, chứ đừng nói8nhiều, cháu quyết định đi bây giờ, cháu về lấy chút đồ, mẹ cháu không muốn cháu ở bên ngoài quá lâu, sợ cháu lại đánh nhau...”



Cung Cửu Dương mỉm cười: “Xem ra là có người đánh nhau bị bắt được”



Cung Ngũ trợn mắt: “Cười trên nỗi đau của người khác là đáng ghét nhất!”



Cô nhanh nhẹn thu dọn một số đồ đạc nhét vào túi, “Cháu đi đây, chú Út cứ tiếp tục ở nhà họ2Cung dương oai diễu võ đi, dù có chuyện gì cũng không liên quan đến cháu.



Chúc chú Út sớm ngày thống nhất giang hồ xưng bá thiên hạ”



Đi được hai bước, cô đột nhiên đứng lại, nhe răng mỉm cười với Cung Cửu Dương, nói: “Bánh bông lan miễn phí ăn nhiều một chút nhưng ăn no quá!”



Cung Cửu Dương gõ vào trán cô một cái, “Nhìn vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác này,4chú thật muốn gõ thêm vài cái.”



“Bái bai chú Út!”



Cung Ngũ đeo cặp lên lưng, hít hít mũi, bỏ đi.



Rời khỏi nhà họ Cung, Cung Ngũ ngồi vào trong xe: “Chú Liễu xuất phát thổi!”



Chủ Liễu hỏi: “Trở về hay sao?”



“Đợi đã, cháu gửi tin nhắn cho Yến Đại Bảo, xem cậu ấy có ở nhà không”



Yến Đại Bảo nhanh chóng gọi điện thoại lại: “Tiểu Ngũ!”



Cung Ngũ hỏi: “Cậu đang làm gì đó? Hôm nay tớ nhân cơ hội chạy ra ngoài, chúng ta đi chơi game với nhau đi!”



Chuyện hôm qua chưa làm xong, hôm nay phải hoàn thành nốt.



Yến Đại Bảo vừa nghe, lập tức nhảy nhót: “Ừ! Đợi tớ nhé!”



“Mẹ cậu cho cậu ra ngoài không?”



“Không cho nhưng tớ có thể treo tường!”



Hai người hẹn xong địa điểm, nửa tiếng sau, Yến Đại Bảo quả nhiên đến nơi.
Anh ta nhìn Yến Đại Bảo, nói: “Đưa bạn Yến Đại Bảo vệ nhà trước...”



Lời còn chưa nói xong, Yến Đại Bảo đã lập tức từ chối: “Không cần đầu, dù sao trở về cũng bị đánh, chi bằng cứ chơi đến tối rồi hãy về nhà ăn đòn”



Cung Ngũ vừa nghe, lập tức nói với Bộ Sinh: “Tôi cũng muốn đợi đến tối về nhà rồi mới ăn đòn.



Bộ Sinh, anh cứ để chúng tôi xuống phía trước, chúng tôi tự tìm chỗ đi chơi”



Gần xanh trên đầu Bộ Sinh giật đùng đùng, “Để hai người đi chung với nhau, lại đánh người thì phải làm sao? Mẹ em sẽ tức chết vì em đấy!”



Yến Đại Bảo vội vàng đảo mắt một vòng, nói với Cung Ngũ: “Tôi biết chúng tôi nên đi đâu rồi, chúng tôi đến tìm anh Bánh Bao! Tuyệt Địa đã trang trí cho năm mới, bên trong có rất nhiều đồ đẹp, hai chúng tôi đến đó rồi trở về nhé? Tiểu Ngũ, tối hôm qua tớ có đến rồi, tớ nhìn thấy có định vàng to mà cậu thích đấy!”



Cung Ngũ vừa nghe, lập tức nhảy lên, “Đi!”



Bộ Sinh: “Tiểu Ngũ!”



“Bộ Sinh, anh đừng khiến người ta ghét như vậy, dù sao thì tôi cũng đã chuẩn bị tối về ăn đòn, anh phải nói lời tốt đẹp với mẹ tôi đấy, hiếm khi có cơ hội đến Tuyệt Địa, tôi chỉ mới đến đó có một lần thôi”



Cung Ngũ vỗ vào ghế phụ xe: “Chú tài xế, dừng xe, chúng cháu muốn xuống!”



Bộ Sinh thở ra một hơi, mở miệng: “Đi thật à?”



Hai người đồng loạt gật đầu, khí thế đã đâm lao thì phải theo lao: “Đi chứ!”



“Tôi đưa hai người đi”



Sau một giờ ngồi xe, xe thuận lợi dừng bên dưới lầu của Tuyệt Địa.



Bộ Sinh gọi điện thoại cho Lý Nhất Địch bảo anh ta chăm sóc Tiểu Ngũ, còn mình thì vội vàng trở về an ủi sư tử cái ở nhà.



Yến Đại Bảo và Cung Ngũ ngồi dưới lầu, chẳng lâu sau thì Lý Nhất Địch đi ra, Bộ Sinh nhìn anh ta, chào hỏi xong thì ra về trước.



Lý Nhất Địch nhìn hai cô bé xinh xắn trước mặt, gật đầu, “Đi vào thôi.”



Yến Đại Bảo mỉm cười với anh ta: “Anh Bánh Bao!”



Lý Nhất Địch nhíu mày nhìn cô, rồi giơ tay nhéo mũi có một cái: “Lại làm ra chuyện xấu không dám về nhà à?”



Cung Ngũ kề sát vào tai Yến Đại Bảo, nói: “Tại sao tất cả mọi người đều biết cậu làm chuyện xấu vậy?”



Yến Đại Bảo trừng mắt, “Nhất định là có người nói cho anh ấy biết, cậu không biết đâu, chỗ của anh Bánh Bao là trung tâm tin tức, giống như kiểu hang ổ của đám người xấu trên truyền hình Cung Ngũ: “...”