Công Tước
Chương 460 : Chỗ tị nạn 4
Ngày đăng: 18:16 30/04/20
Lý Nhất Địch hỏi: “Đại Bảo thích không?”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Thích!”
Lý Nhất Địch giơ tay ôm lấy cô, nói: “Vốn dĩ anh để đó tặng cho Đại Bảo, người khác có muốn anh cũng không cho”
“Anh Bánh Bao anh thật tốt!”
Cô đang ôm cá voi ngồi lên ghế thì Cung Ngũ chạy qua, “Ơ, Yến Đại Bảo cậu lấy cái này ở đâu thế?”
“Anh Bánh Bao cho tớ.”
“Mấy giờ rồi?”
Vừa1nhìn thấy tám giờ, cô “Ối”
một tiếng, “Yến Đại Bảo, có phải chúng ta nên về rồi không?”
Vừa nhắc đến chuyện này, mặt Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đều lộ ra vẻ “phải làm sao đây”
, trở về nhất định sẽ bị đánh.
“Anh Bánh Bao, bọn em phải về rồi”
“Anh Bộ đã cho người đợi Tiểu Ngũ bên dưới.
Đại Bảo, để anh đưa em về”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Anh Bánh Bao,8anh đưa em về xong thì đừng đi vội.
Anh phải nói chuyện với mẹ em nhiều một chút, đợi em ở trong phòng ngủ rồi thì anh hãy đi, được không?”
Lý Nhất Địch gật đầu: “Ừ”
“Cậu xem nó đi...”
Bộ Sinh mỉm cười, giơ tay xoa xoa bụng bà, nói: “Nên em không thể tùy tiện nổi giận, phải để đứa trẻ trong bụng có tính tình tốt một chút, nếu không đến lúc đó đều phải lo cho cả hai đứa, không phải em sẽ càng tức giận hơn sao?”
Nhạc Mỹ Giảo lườm anh ta, không nói gì thêm, vì động tác vuốt ve của anh ta mà dần dần trở nên bình tĩnh lại.
Bộ Sinh kéo bà đứng lên: “Đến lúc em nên nghỉ ngơi rồi, đừng tự mình làm bản thân bực bội.
Tiểu Ngũ hiện giờ không chừng đã ngủ rồi”
Nhạc Mỹ Giảo càu nhàu một câu: “Nó cứng đầu lắm!”
Sau khi nói một loạt những lời tốt đẹp, Bộ Sinh cũng đã đưa được Nhạc Mỹ Giảo trở về phòng chuẩn bị ngủ.
Nhạc Mỹ Giảo ngồi trên giường, “Mùng ba nhất định phải đưa nó đi, nếu không không biết nó lại gây ra chuyện gì.
Lúc trước cũng vậy, khi còn đi học thì đỡ một chút, vừa nghỉ hè là xảy ra chuyện, tôi không biết phải làm sao với nó nữa.
Cậu nói xem một đứa con gái như nó, tôi muốn đánh nó lắm sao? Nếu nó biết nghe lời một chút thì tôi đâu cần làm đến mức này?”
Bộ Sinh gật đầu: “Tôi có thể hiểu.
Thật ra Tiểu Ngũ không phải thích chủ động gây chuyện, chỉ là nó không tìm được cách giải quyết hợp lý nhất.
Em xem em đi, không nói lời nào mà cứ muốn đánh nó, em dạy cho nó như vậy, nó dĩ nhiên phải học như vậy rồi”
Nhạc Mỹ Giảo quả nhiên không nói được gì, qua một hồi sau mới hạ giọng nói: “Nhưng tôi đâu có dạy nó đánh nhau! Tôi đánh nó là để dạy dỗ nó...
Lúc nó còn nhỏ tôi thường đánh nó, nhưng sau đó thì tôi không đánh nữa.
Nếu không phải nó chọc tôi tức điên, tôi có thể đánh nó sao?”