Công Tước

Chương 483 : Bàn tay giở trò lưu manh.1

Ngày đăng: 18:16 30/04/20


Chắc chắn Cung Ngũ không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn, nếu cô ngoan ngoãn thì những đứa trẻ ngoan trên đời này còn không bị đám trẻ đầu gấu bắt nạt thảm ư?



“Nhìn này, ngay cả em cũng không thấy Tiểu Ngũ là đứa trẻ ngoan ngoãn, biết nghe lời thì dựa vào đâu em lại khẳng định chắc chắn là ở bên ngoài chắc chắn Tiểu Ngũ sẽ tuân theo những lời em nói chứ?”



Bà1hơi do dự một lát, hỏi: “Ý cậu là Tiểu Ngũ sẽ lén lút yêu đương ở bên ngoài sau lưng tôi, không cho tôi biết sao?”



Bộ Sinh cười: “Nếu như Tiểu Ngũ không nói, người khác cũng không nói thì làm sao em biết được chứ? Em càng nhấn mạnh thì Tiểu Ngũ càng có khả năng sẽ lén lút làm ngược lại chuyện mà em cho là đúng ở sau lưng em.”



Nhạc Mỹ Giảo mím8môi, một lúc sau bà mới gật đầu: “Tôi biết rồi. Tính tình Tiểu Ngũ thế nào tôi là người hiểu rõ nhất, nhưng tôi vẫn không nhịn được dặn đi dặn lại nó, tôi luôn mong nó sẽ nghe theo những lời tôi dặn dò.”



Trầm mặc một lúc, bà lại nói tiếp, “Đương nhiên cậu nói cũng đúng, nhưng tạm thời tôi vẫn chưa làm được, cho dù biết rõ là mỗi câu tôi nói Tiểu2Ngũ đều nghe tai nọ ra tai kia nhưng tôi vẫn không chịu được cứ phải nói.”



Bộ Sinh cười: “Tôi chỉ sợ có một ngày nào đó Tiểu Ngũ thực sự gặp được người mình thích, nhưng vì nhớ kỹ lời em nói, vì vậy mà ngay cả một ký ức thời thanh xuân cũng không có thì đáng tiếc biết bao?”



“Ký ức thời thanh xuân? Có vẻ như cậu có không ít ký ức thời thanh4xuân nhỉ, hay là kể ra đây cho tôi nghe xem nào.”



Bộ Sinh cười: “Ký ức thanh xuân đẹp đẽ nhất của tôi chính là gặp được em.”



Câu nói này êm tai dễ nghe như thế nhưng Nhạc Mỹ Giảo chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh ta, không thèm nói thêm gì nữa.



Tại cổng lớn biệt thự, Nhạc Dương chầm chậm lùi lại phía sau một bước, bảo vệ gác cửa nhìn ông ta với vẻ mặt khó xử: “Xin lỗi ông. Bọn họ nói không quen ông, chúng tôi không thể cho ông vào trong được, nếu không chúng tôi sẽ mất việc.”



Nhạc Dương rũ đầu xuống, thở dài xoay người rồi chầm chậm đi về phía bục đứng, còn chưa đi được hai bước, ông ta lại quay đầu lại nhìn rồi lại một lần nữa thở dài.




Công tước đại nhân ôm chặt lấy cô, hai cánh tay dài chắc chắn đặt trên lưng cô, nói: “Cuối cùng anh cũng đợi được Tiểu Ngũ rồi!”



Người đàn ông kia đang ngây người nhìn họ, Công tước đại nhân cười chào hỏi, “Chào anh, anh là bạn của Tiểu Ngũ à?”



Cung Ngũ quay đầu lại, nói: “Em gặp chú này trên máy bay.”



Người đàn ông nọ vội vàng lắc đầu: “À, tôi chỉ ngồi cạnh cô ấy thôi, vừa khéo cùng đi ra, à ừ… tạm biệt nhé cô gái!” Nói rồi, anh ta vội vàng lúng túng rời đi.



Cung Ngũ tiếp tục ôm cổ Công tước đại nhân, rồi lại hôn mấy cái lên môi anh, “Anh Tiểu Bảo, em nhớ anh quá!”



Công tước đại nhân cười, “Anh cũng vậy, anh rất nhớ Tiểu Ngũ.”



Đôi nam thanh nữ tú thu hút ánh nhìn của những người xung quanh, Công tước đại nhân khẽ vỗ lên lưng cô, “Tiểu Ngũ định cứ thế này mãi à?”



Cung Ngũ vội nhảy xuống, chạy ra nhặt chỗ hành lý vừa ném dưới đất khi nãy. Công tước đại nhân đi đến xách đồ giúp cô, cười nói: “Không ai nói với Tiểu Ngũ là thời tiết của Gaddles rất ấm áp à?”



“Anh Tiểu Bảo cũng có nói cho em biết đâu!”



Công tước đại nhân dắt tay cô, “Lần trước Tiểu Ngũ có đến đây nên anh tưởng là Tiểu Ngũ biết rồi.”



Cung Ngũ: “…”