Công Tước
Chương 538 : Mục tiêu.4
Ngày đăng: 18:17 30/04/20
Trong khi đó, Yến Đại Bảo đang nằm trong phòng liên lạc với các gia tộc lớn mà Cung Ngũ viết liệt kê trong danh sách.
“Alo, chú có phải là chú Đường không ạ? Đường Nhục Nhục nhà chú đã lớn chưa? Đã có đối tượng chưa?”
Cúp máy, Yến Đại Bảo buồn bã, Đường Nhục Nhục gì đó đã có đối tượng rồi.
Cô lại gọi sang nhà khác, “Alo? Có phải là chú Chu không? Cháu hả?1Cháu là Yến Đại Bảo đây, chú Chu cho cháu hỏi một chút, Chu Bà Bà nhà chú đã lớn chưa? Hả? Chỉ vừa mới lên trung học? Vậy cậu ta không yêu sớm sao? Vâng… không có gì, bái bai.”
Yến Đại Bảo tiếp tục gọi cho nhà khác, “Chú Hàn, là cháu, cháu là Yến Đại Bảo, con trai nhà chú đã có đối tượng chưa? Đã kết hôn rồi sao? Ôi, cháu biết rồi… cháu8chỉ hỏi thăm thôi, bái bai!”
Yến Đại Bảo liên tục gọi cho ba nhà, không phải chưa lớn thì đã đính hôn, lại còn kết hôn luôn rồi, cứ thế này thì phải làm sao? Cô muốn tìm một người để yêu cũng không được sao?
Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa. Ơ! Sao Tiểu Ngũ vẫn còn chưa vào?
Cung Ngũ bị Yến Đại Bảo réo gọi đang ở trong phòng Công tước đại nhân. Vừa vào2phòng đã đóng cửa lại, Công tước đại nhân giơ tay ôm cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô cười nhẹ nhàng, nói: “Sáu ngày, Tiểu Ngũ đã sáu ngày không nhớ anh, Tiểu Ngũ còn dám nói là thích anh?”
Cung Ngũ chớp mắt: “Nhưng hôm qua và hôm nay em đều ở nhà của anh Tiểu Bảo, đâu cần phải ở cạnh nhau cả ngày chứ?”
“Sao lại không cần? Ngày ngày anh ôm Tiểu Ngũ đều4không nỡ buông tay, Tiểu Ngũ thì sao? Buổi tối còn ở chung với Đại Bảo, em sợ Đại Bảo cô đơn, sao không sợ anh cô đơn?” Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng lạ thường, “Anh cũng rất nhớ Tiểu Ngũ, lẽ nào Tiểu Ngũ không nhớ anh chút nào?”
Tròng mắt của Cung Ngũ đảo như rang lạc, đột nhiên mắt cô sáng lên, giơ tay ôm lấy cổ anh, “Anh Tiểu Bảo, chúng ta nhân cơ hội này làm chuyện ấy đi!”
Công tước đại nhân nhìn cô, cô lại lắc đầu, nói: “Ôi không được, không có bao cao su mà!”
Công tước đại nhân đột nhiên khom lưng bế cô lên, Cung Ngũ hét to: “Anh Tiểu Bảo, bao cao su…”
Sau đó hai người lăn giường. Cung Ngũ nằm nhoài trên giường cười hì hì, cô nheo đôi mắt xinh xắn nhìn Công tước đại nhân, nói: “Anh Tiểu Bảo, có phải anh đã sớm có âm mưu rồi không? Đến cả bao cao su cũng chuẩn bị sẵn rồi.”
Công tước đại nhân không nói lời nào, trực tiếp nhào tới người cô.
Đương nhiên, Lý Tư Không nằm trong bệnh viện Thiết Yến cũng nhận được thiệp mời của con gái nhà họ Yến ở Thanh Thành.
Anh ta tức hầm hầm nói: “Yến Đại Bảo muốn làm con tức chết mà!”
Mục Hi vội vàng dỗ dành: “Đại Bảo có ý tốt mời con, con không đi được thì đừng đi…”
“Con phải đi! Nhất định phải đi!” Lý Tư Không hét to: “Mẹ, con nhất định phải đi! Con muốn xem xem, bọn họ đối mặt với con có thấy ngại hay không?”
Mục Hi đầu nổi vạch đen, “Con như vậy trông có đẹp mặt không?”
“Không quan trọng, con thích!” Anh ta đáng thương nhìn mẹ mình, giả vờ rơi hai giọt nước mắt: “Mẹ, nếu mẹ không cho con đi, con chết không nhắm mắt. Con chỉ ngồi xem, không làm gì cả, nhìn thôi cũng không được sao?”
Lý Nhất Địch đi vào thì nghe thấy Lý Tư Không làm ầm ĩ muốn đi, anh ta thấy lạ hỏi: “Em như vậy rồi còn muốn đi đâu?”
Mục Hi đưa thiệp mời cho anh xem: “Này, Đại Bảo cho người gửi thiệp mời đến, nó quyết đòi đi cho được.”
Lý Nhất Địch cầm qua xem, là nét chữ của Yến Đại Bảo, chữ ký sau cùng còn viết ba từ rất nghiêm túc “Yến Phá Hiểu”, anh hỏi: “Gửi đến lúc nào thế?”
Mục Hi nói: “Vào nửa tiếng trước, nó như vậy làm sao đi được?”
Lý Tư Không không nghe: “Mẹ, nếu mẹ không cho con đi, con sẽ khóc đến chết cho mẹ xem!”
Mục Hi trợn mắt: “Con càng lớn càng thích chọc tức mẹ có đúng không? Con bây giờ mà hai tuổi, mẹ còn tin con sẽ khóc đến chết nhưng phía sau đã thêm một số không rồi, mẹ còn tin con à?”
Lý Tư Không lập tức gào khóc lên: “Mẹ, Mục Hi đẹp nhất trên trời của con, mẹ nhẫn tâm nhìn con đang sống yên lành mà khóc đến chết sao? Tim con vụn vỡ rồi, con phải đi xem, con bảo đảm sẽ không làm loạn… mẹ…”