Công Tước
Chương 542 : Bảo bảo rất đau lòng.1
Ngày đăng: 18:17 30/04/20
Nhạc Mỹ Giảo từ chối tiếp xúc với bất kỳ ai trong nhà họ Nhạc, bất luận là Nhạc Trọng Xuân hay Nhạc Dương. Bà vẫn còn trong thời gian ở cữ, Bộ Sinh vì không muốn để bà lo lắng và cũng muốn giải quyết chuyện nhà họ Nhạc nên anh ta đành phải ra mặt.
Bộ Sinh xuống xe, đi thẳng vào phòng, Bộ Tiểu Bát đã nằm trên giường1nhỏ của mình ngủ say. Bộ Sinh rửa tay, đi đến bên giường nhỏ, vuốt ve gương mặt mũm mĩm của Bộ Tiểu Bát, cúi đầu thơm lên mặt cậu một cái. Chỉ khi không có ai Bộ Sinh mới thể hiện ra sự thương yêu đối với Bộ Tiểu Bát. Tuy nhiên, trước mặt mọi người, anh ta thật sự chưa từng biểu hiện ra, thậm chí bảo mẫu còn8lén phàn nàn với Nhạc Mỹ Giảo, cảm thấy Bộ Sinh dường như không thích Bộ Tiểu Bát.
Bộ Sinh suy nghĩ thế nào, Nhạc Mỹ Giảo ít nhiều cũng biết được một chút. Nếu người ta biết anh ta thương cậu nhóc như vậy, lỡ có ý đồ với Bộ Tiểu Bát thì phải làm sao? Càng yêu thích thì càng để tâm, càng để tâm thì càng không thể để2Bộ Tiểu Bát trở thành điểm yếu trọng ảnh hưởng đến anh ta.
Nhạc Mỹ Giảo ngồi trên giường dựa vào gối không cử động, nhìn anh ta hỏi: “Họ nói thế nào?”
Bộ Sinh mỉm cười: “Đi về hơn bốn tiếng đồng hồ, em không quan tâm tôi được một câu mà chỉ biết hỏi kết quả.”
Nhạc Mỹ Giảo trợn mắt nhìn anh ta: “Cậu có nói hay không?”
“Không có gì, là4thiếu tiền.”
Nhạc Mỹ Giảo hừ cười: “Thiếu tiền? Lẽ nào bọn họ tìm đến là chỉ muốn đòi tiền tôi? Bọn họ không biết xấu hổ à?”
“So với tiền, da mặt là thứ chẳng bao giờ đủ dày.” Bộ Sinh nhấc tay bà lên cúi đầu hôn một cái, “Tuy nhà họ Nhạc còn không ít nhà cửa, nhưng những căn nhà đó đang tăng giá, lúc này bán đi sẽ không có lợi. Ban đầu tôi thấy vị trí và căn nhà đều rất tốt, theo lý mà nói thì kinh tế phải không tệ, họ hàng có điều kiện tốt cũng có vài người, tại sao bọn họ không tìm người mượn mà cứ khăng khăng đến tìm em?”
Nhạc Mỹ Giảo cong môi, lộ ra nụ cười mỉa mai, “Căn nhà và vị trí của bọn họ là tốt nhất ở đó, tức là ở đó nhà họ Nhạc là gia tộc rất có danh tiếng, thứ Nhạc Trọng Xuân quan tâm nhất trên đời chính là thể diện của ông ta. Nhưng ông ta mặt dày với tôi đương nhiên là không sao.”
Nhạc Mỹ Giảo hơi dựa đầu ra sau, nói: “Lúc tôi còn nhỏ, Nhạc Trọng Xuân nói tôi lương thiện giống mẹ tôi. Chắc chắn bọn họ đã hỏi thăm, nghĩ rằng tôi có tiền… Ha ha, bọn họ suy nghĩ rất hay, tôi không có năng lực bắt bọn họ chết, nên bọn họ cảm thấy tôi dễ ức hiếp.”
Bộ Sinh mỉm cười: “Mỹ Giảo, em có tôi, em muốn tạo ra bao nhiêu sóng gió cũng được, em có hiểu không?”
Nhạc Mỹ Giảo chỉ nhìn anh ta một cái, mỉm cười, “Cậu?” Bà chậm rãi rút tay mình lại, nói: “Tôi không giao dịch với ác quỷ.”
Nhạc Mỹ Giảo đẩy Cung Ngũ nói: “Đi ngủ sớm đi, không phải ngày mai phải về trường sao? Tự mình sắp xếp thời gian, mẹ không nhắc nhở con nữa.”
“Con đã bao nhiêu tuổi rồi? Ai còn cần mẹ nhắc nữa?” Cung Ngũ đứng dậy vươn vai chạy về phòng, gọi cho Công tước đại nhân.
Điện thoại nhanh chóng kết nối: “Anh Tiểu Bảo, là em.”
“Anh biết, Tiểu Ngũ có chuyện gì?” Công tước đại nhân hỏi, nếu không có chuyện gì, cô sẽ không chủ động gọi cho anh, tiền phí điện thoại quan trọng hơn tất cả.
Cung Ngũ nói ngắn gọn: “Anh Tiểu Bảo, làm sao để chặn số điện thoại của kẻ lừa gạt?”
“Ngày mai anh dạy em.”
“Anh Tiểu Bảo đừng quên đó. Đúng rồi, anh Tiểu Bảo, tiền đó anh lấy được chưa?”
“Lấy được rồi. Tiểu Ngũ không cần phải lo lắng.”
“Vậy thì tốt, em lại trả được cho anh Tiểu Bảo một ít tiền.”
Vì lúc này nhớ ra điện thoại là mình gọi đi nên Cung Ngũ nhanh chóng kết thúc câu chuyện.
Công tước đại nhân nhìn điện thoại bị cúp ngang, hít thật sâu một hơi, cái tật này đến khi nào mới có thể trị hết?