Công Tước

Chương 546 : Bảo bảo rất đau lòng.5

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


Sáng sớm ngày hôm sau, cô lấy điện thoại xem, thấy bên trong có đến bảy tin nhắn thật dài. Cung Ngũ chau mày suy nghĩ, sau đó cầm điện thoại đi tìm Bộ Sinh.



Bộ Sinh đang bế Bộ Tiểu Bát đi tới đi lui trong phòng khách. Nhạc Mỹ Giảo đang ăn sáng, Bộ Tiểu Bát vừa phát hiện mẹ cậu đang ăn thì lập tức khóc1ầm lên. Bộ Sinh vì muốn để Nhạc Mỹ Giảo ăn yên ổn nên ôm Bộ Tiểu Bát lắc lư.



Cung Ngũ chạy qua, đưa điện thoại cho anh ta xem: “Anh xem, tên lừa gạt hôm qua cứ liên tục gửi tin nhắn cho tôi. Tôi nên tin hay không nên tin ông ta?”



“Em đừng quan tâm tới ông ta, cũng đừng trả lời, tôi sẽ xử lý.”



Cung8Ngũ hỏi: “Anh biết?”



Bộ Sinh gật đầu: “Biết.”



Cung Ngũ chu môi: “Tức là những điều ông ta nói là thật?”



Bộ Sinh mỉm cười: “Vậy phải xem ông ta nói những gì?” Anh ta đưa Bộ Tiểu Bát ra, “Tiểu Ngũ có muốn bế không?”



Cung Ngũ giơ tay, cẩn thận ôm Bộ Tiểu Bát vào lòng. Bộ Sinh cầm lấy điện thoại kéo xem tin nhắn một lượt, mỉm2cười nói: “Khi người ta kể khổ luôn vô thức đặt mình vào vị trí chịu ấm ức, bất luận là Tiểu Ngũ hay là tôi, hoặc là người nào khác cũng đều như vậy.”



Cung Ngũ híp mắt lại, nói: “Người đáng thương ắt có điểm đáng hận, tôi hiểu rồi.” Cô đỡ lấy cổ Bộ Tiểu Bát, nâng cậu lên khỏi vai mình, mỉm cười: “Có phải4không Tiểu Bát?” Rồi cô chu hôn lên má Bộ Tiểu Bát một cái: “Ôi, Tiểu Bát nhà ta thật đáng yêu! Sau này nhất sẽ là một anh chàng đẹp trai!”



Nói xong cô lại có chút buồn bã: “Sau này dù Tiểu Bát có trở thành trai đẹp hay không thì chị cũng già rồi nhỉ?”



Bộ Sinh mỉm cười: “Sao có thể? Tiểu Ngũ lúc đó chỉ mới hơn ba mươi thôi, vẫn còn trẻ mà.”



“Tiểu Bát này, sau này em phải đối xử tốt với chị một chút, không uổng công chị bế em.”



Bộ Tiểu Bát chỉ tròn xoe mắt nhìn hết bên này đến bên kia.
Cô lên xe cùng Công tước đại nhân, vẫy tay chào, “Con đi đây! Mẹ đừng ra ngoài, đang bế Tiểu Bát đấy, mẹ nên trở vào đi!” Cô nghiêng đầu nói với Công tước đại nhân: “Chúng ta đi thôi!”



Công tước đại nhân cũng giơ tay vẫy chào bọn họ.



Một nam một nữ trong cùng một khung kính, gương mặt đều nở nụ cười nhiệt tình, một người khí chất cao quý, một người xinh đẹp như hoa, ghép lại với nhau tạo nên hình ảnh rất bắt mắt.



Bộ Sinh chậm rãi đi vào trong, xoay người đi về phía Nhạc Mỹ Giảo: “Có cảm thấy Tiểu Ngũ và cậu Phí rất xứng đôi không?”



“Cậu thấy xứng đôi chỗ nào? Tiểu Ngũ nếu ưu tú thêm một chút tôi còn miễn cưỡng thừa nhận. Cậu xem với tính cách của nó hiện giờ, ngoài gương mặt nhìn được thì còn ưu điểm nào khác không?”



Bộ Sinh mỉm cười: “Có những người rất dễ nhìn thấy ưu điểm, nhưng cũng có người rất khó nhìn ra ưu điểm của họ. Ví dụ như Tiểu Ngũ, chỉ có những người sống cùng mới phát hiện ra ưu điểm của con bé.”



“Tôi sống với nó mười tám năm rồi, không hề phát hiện có nó ưu điểm gì.” Nhạc Mỹ Giảo nói xong thì bế Bộ Tiểu Bát xoay người đi vào nhà.



Bộ Sinh đi theo sau, đóng cửa lại: “Nên Tiểu Ngũ phải sống với người hợp với nó, những người có thể phát hiện ra ưu điểm của Tiểu Ngũ.”



Nhạc Mỹ Giảo tức giận xoay đầu lại: “Tôi là mẹ nó, tôi không thích hợp sống chung với nó à? Vậy cậu cảm thấy ai mới thích hợp?”



“Có lẽ là người khác giới.”



“Thần kinh!”



“Được rồi, chúng ta không cãi nhau nữa. Tóm lại, bất luận em nói thế nào, bất luận em nghĩ sao thì Tiểu Ngũ cũng đang trưởng thành từng ngày, đừng hi vọng bất kỳ ai trong một sớm một chiều có thể trở thành mẫu người mình thích, dù đó là con gái em. Tiểu Ngũ hôm nay đã tiến bộ hơn hôm qua, như vậy là đủ rồi, hơn nữa nó chỉ mới mười chín tuổi, có phải không?”



Nhạc Mỹ Giảo ngập ngừng không nói gì, ôm lấy Bộ Tiểu Bát đi vào phòng, để cậu nhóc lên giường ngủ.