Công Tước

Chương 551 : Thất lạc.4

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


Matthew mỉm cười, “Cảm ơn, cảm ơn lời chúc của Ngũ. Lần sau tôi mời cậu đến nhà tôi làm khách nhé.”



Cung Ngũ khua tay: “Làm khách thì không cần, cứ mang đồ ăn ngon ở nhà cậu đến là được.”



Matthew1chống cằm, buồn bã nói: “Nhưng mà, nếu không có kế hoạch tốt, nhà tôi chỉ có thể nhận được một mối làm ăn này.”



Cung Ngũ chớp mắt: “Vậy thì nhà cậu phải tìm một nhà thiết kế tốt, nhận đơn8đặt hàng lớn.”



“Cậu nghĩ nhà tôi không có sao? Nhưng ở Gaddles, người nổi tiếng nhất là ngài Edward, có biết bao nhiêu người muốn nhìn thấy bản vẽ hỏng của ngài ấy cũng không dễ dàng, nhà tôi dùng bản2vẽ thật thì không ai cần. Nếu tôi có được một bản vẽ hỏng của ngài Edward, bao nhiêu tiền tôi cũng đưa.”



Đột nhiên nhớ tới gì đó cậu ta mà đẩy đẩy cô: “Ngũ, cậu ở trong phủ Công tước,4cậu có thấy hay không? Dù là một tờ giấy nhặt trong thùng rác cũng được, tôi trả tiền.”



Cung Ngũ phồng má không nói gì.



Matthew lại nói: “Bỏ đi, bỏ đi, cậu chẳng thiếu tiền, cậu hoàn toàn không hiểu được tâm trạng của tôi. Ôi, ba tôi ở nhà sắp lo lắng chết rồi, muốn kinh doanh tốt nhưng cứ mãi không tốt, ngày tháng này khó sống rồi.”



Cung Ngũ phản bác: “Cậu không phải là tôi, cậu làm sao biết tôi không hiểu tâm trạng của cậu?”



“Dù sao cậu cũng ở trong phủ Công tước, thứ gì cũng có, đương nhiên không thể hiểu tâm trạng của tôi. Ngũ, cậu thật sự không thể lấy được bản vẽ hỏng của ngài Edward sao? Tôi chỉ cần bản vẽ hỏng thôi, sửa thêm một chút là được, yêu cầu của khách hàng nhà tôi không cao, đa số chỉ dùng để săn bắn thôi.”



Cung Ngũ mím môi, liếc cậu ta một cái, nói: “Không đưa, lỡ ngài Edward nổi giận thì phải làm sao?”



Matthew thở dài: “Được rồi, tôi biết cậu không thiếu tiền. Một bản thảo hỏng, hai nghìn thì sao?”



Tròng mắt của Cung Ngũ cử động, Matthew vừa thấy lập tức nói: “Hay là ba nghìn?”



Cung Ngũ cầm sách lên, vỗ vào mặt cậu ta một cái, “Không cho phép cậu nói chuyện này!”



Matthew đập đầu xuống bàn, “Được rồi.”



Buổi tối, Cung Ngũ lại ngồi bên cạnh nhìn Gina thu dọn bản vẽ hỏng hôm nay, nhìn vào những tờ giấy có hình vẽ kia, mím môi, không nói câu nào.



Gina mỉm cười nói: “Ngũ tiểu thư, hình như cô rất thích nhìn tôi thu dọn đồ đạc?”



Cung Ngũ nhe răng mỉm cười: “Tôi chỉ tùy tiện nhìn thôi, tôi cảm thấy Gina rất giỏi. Thu dọn rất tốt.”



Lúc bọn họ đang nói chuyện, Công tước đại nhân đang cầm bút viết gì đó, nghe thấy giọng của Cung Ngũ anh liền ngẩng đầu nhìn một cái. Cung Ngũ ngồi xổm trên mặt đất, xoay lưng về phía anh, căn bản không hề quay đầu lại.



Công tước đại nhân nhíu mày, gọi: “Tiểu Ngũ.”



Cung Ngũ nghiêng đầu, “Anh Tiểu Bảo.”



Công tước đại nhân mỉm cười: “Qua đây.” Anh ngước mắt nhìn Gina, Gina dừng công việc rời khỏi phòng, mỉm cười đứng dậy: “Lát nữa tôi sẽ quay lại.”



Cung Ngũ chạy qua, Công tước đại nhân giơ tay, cô để tay mình vào trong bàn tay anh, ngồi lên chân anh, ngước quai hàm nói: “Anh Tiểu Bảo, anh làm gì thế?”



“Không làm gì cả, chỉ là đột nhiên muốn ôm Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ từ lúc trở về đến giờ không đi học thì cũng học bài, ngoài thời gian cưỡi ngựa vào buổi sáng, Tiểu Ngũ đều không quan tâm anh, anh cảm thấy mình đã bị lạnh nhạt rồi.”



Cung Ngũ trừng to mắt: “Ai nói vậy? Còn có buổi tối mà! Buổi tối chúng ta ở cùng nhau mà!”



“Buổi tối?” Anh mỉm cười, hai tay ôm lấy eo cô, nói: “Thời gian buổi tối rất ít, anh còn chẳng có cơ hội nhìn mặt Tiểu Ngũ.”



Cung Ngũ chu môi, tròng mắt đảo một vòng, giơ tay ôm lấy đầu anh, ra sức hôn lên.



Tay của Công tước đại nhân muốn thò vào trong áo cô, Cung Ngũ lập tức nói: “Không được!”



Công tước đại nhân nhìn cô, Cung Ngũ nói: “Chỉ còn năm phút thôi, em sắp lên lớp rồi!”




Ba nghìn đã là con số không tưởng vượt xa mong đợi của Cung Ngũ, cô vốn định nói với Matthew tăng thêm năm trăm, nhưng không ngờ Matthew lại trực tiếp trả cô năm nghìn Euro, bằng với hơn ba vạn nhân dân tệ.



Đó là giấy bỏ đi sao?



Cô đã sớm nghe người ta nói bản thảo và bản vẽ hỏng của Công tước đại nhân đáng giá ngàn vàng, nhưng cô thật sự chưa nhận thức được ngàn vàng là bao nhiêu. Khi cô nhận được tiền thì mới phát hiện hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi mà cô từng nghĩ.



Trong lòng cô rất hoảng loạn, luôn cảm thấy mình đã làm chuyện ngu ngốc. Liệu hành động này của cô có gây ra chuyện gì đó bất lợi cho anh Tiểu Bảo không?



Cô vội vàng dùng giấy báo gói đống tiền đó lại, bỏ lại vào trong túi, nhét lại vào trong cặp.



Một mình ngồi trong phòng cố gắng ổn định lại nhịp tim rồi mới mở cửa đi ra ngoài.



Công tước đại nhân xoay đầu lại nhìn cô, giơ tay ra: “Tiểu Ngũ hiếm khi nào nghiêm túc như hôm nay, vừa trở về đã đi học bài ngay. Qua đây với anh có được không?”



Cung Ngũ ngồi xuống bên cạnh anh, dựa vào người anh. Tuy cô đang mỉm cười nhưng trong mắt lại có tâm sự nặng nề.



Trong lúc bản thân mình không chú ý, cô vô thức thở dài mấy cái, Công tước đại nhân hỏi: “Sao thế? Tiểu Ngũ hôm nay dường như có chút không vui, xảy ra chuyện gì rồi?”



Chương 162.: 5:Đánh cậu



Nhưng hiện giờ Cung Ngũ hoàn toàn không có tâm trạng ngắm cảnh.



Lúc cô cưỡi ngựa đột nhiên hỏi Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, nếu em làm chuyện gì khiến anh tức giận, anh có bỏ mặc em không?”



Công tước đại nhân ngẩng đầu, nhìn người đang ngồi trên lưng ngựa, mỉm cười nói: “Ý Tiểu Ngũ là chuyện gì?”



Cung Ngũ chặc lưỡi, vội vàng khua tay: “Không có gì, em chỉ tùy tiện hỏi thôi…”



Nói xong, cô cưỡi ngựa đi về phía trước. Lúc Công tước đại nhân không nhìn thấy, cô lặng lẽ thở dài thườn thượt.



Khó khăn lắm mới ăn xong bữa sáng, Cung Ngũ lại ôm chặt cặp sách rồi trên xe đến trường.



Đến trường thì chuyện đầu tiên mà cô làm là tìm Matthew, trực tiếp nhét túi tiền vào lòng cậu ta, giơ tay: “Hủy giao dịch, trả giấy lại cho tôi! Mau lên!”



Matthew nghi ngờ, sau đó cậu ta đột nhiên mỉm cười: “Sao thế? Qua một bữa tối mà đã hối hận rồi?”



Cung Ngũ gật đầu: “Đúng, hủy giao dịch, tôi hối hận rồi, không bán nữa, mau trả bản vẽ cho tôi!”



Matthew nhìn cô một cái, nhoẻn miệng cười: “Không được. Làm gì có chuyện nói hủy là hủy? Hơn nữa, tôi đã đưa bản vẽ đó cho ba tôi rồi. Dù sao tôi cũng không thể vô duyên vô cớ lấy đi năm nghìn Euro trong nhà, ba tôi tự nhiên sẽ hỏi nguyên nhân, tôi mang bản vẽ về tức là tôi không nói dối. Nhà thiết kế súng trong nhà đã phân tích triệt để bản vẽ đó cả đêm, dù có trả cho cậu thì cơ mật trong bản vẽ cũng đã bị tiết lộ, vô dụng thôi!” Cậu ta nhìn vào túi tiền trong lòng, giơ tay nhét lại vào lòng Cung Ngũ, nói: “Bán đã bán rồi, một tay giao tiền một tay giao hàng, không ai nợ ai, sao có thể hủy bỏ? Làm ăn không thể như vậy.”



Nói xong, cậu ta huýt sáo, thong thả bỏ đi.



Cung Ngũ cầm túi tiền, đứng yên tại chỗ, mím môi, vành mắt đỏ hoe.



Một hồi sau, cô giơ tay sờ mặt, xoay người, nhanh chóng đuổi theo Matthew, “Matthew! Tôi không quan tâm chuyện khác, mau trả bản vẽ cho tôi, tôi không bán nữa!”



Matthew đứng lại, cúi đầu, run vai bật cười, sau đó xoay người, đứng yên nhìn Cung Ngũ: “Đã nói là muộn rồi. Đồ đã bán đi, tôi cũng trả tiền rồi, cậu lấy tiền rồi, làm gì có chuyện nói lấy lại là lấy lại? Đừng nghĩ rằng cậu có ngài Edward chống lưng thì cảm thấy mình tài giỏi. Cậu bây giờ chẳng qua chỉ là một kẻ cắp ăn trộm bản vẽ của ngài Edward mà thôi, là kẻ phản bội ngài ấy. Lẽ nào cậu không biết ngài Edward ghét nhất là bị người khác phản bội sao?”



Cung Ngũ sững sờ nhìn cậu ta, không nói ra được câu nào.



“Khóc rồi?” Matthew cười to, “Tôi còn nghĩ cậu không biết khóc. Ngại quá, tôi với cậu trước giờ không phải là bạn bè, nghe nói cậu chỉ là dân thường, có thể vào học đều là vì mối quan hệ với ngài Edward, người như cậu sao xứng đáng vào học trường quý tộc? Tôi vẫn luôn chơi cậu mà cậu không nhìn ra à? Thì ra con gái phương Đông lại ngốc như vậy.”



Túi tiền trong tay Cung Ngũ lập tức rơi xuống đất, cô nhìn chằm chằm vào mặt Matthew không nói gì.



Matthew hừ cười: “Gloria nói không sai, cậu là một đứa ngốc, cậu cơ bản không xứng để yêu ngài Edward. Tốt nhất cậu nên mau chóng cút khỏi trường học hoàng gia, dù sao thì tin xấu về cậu cũng sẽ nhanh chóng bị lan truyền ra thôi. Là vị hôn thê của ngài Edward mà có thể lấy trộm bản vẻ của ngài ấy đem bán? Tôi rất vui khi nhìn thấy cậu bị đá khỏi trường học hoàng gia. Tôi cũng rất vui vì cậu không thể dùng danh hiệu của ngài Edward để xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa. Chuyện cậu lén trộm bản thiết kế của ngài Edward rất nhanh chóng sẽ bị lan truyền ra khắp trường và cung đình. Sau khi giải trừ hôn ước, cậu cũng mất đi cơ hội được học ở trường. Nhổ được cái gai trong mắt Gloria, cậu sẽ không còn khiến cô ấy không vui nữa.”