Công Tước

Chương 56 : Trừng mắt

Ngày đăng: 18:11 30/04/20


“Ai sống cũng đều có phiền muộn.” Nhạc Mỹ Giảo thuận miệng đáp: “Chỉ là chúng ta không biết mà thôi. Chúng ta không quản được người khác, quản tốt bản thân mình là được.”



Bữa tối rất thịnh soạn, có cả món chay và món mặn. Cung Ngũ ăn uống no nê, gương mặt thỏa mãn, yên tâm thoải mái nằm trên ghế sofa.



Nhạc Mỹ Giảo cởi tạp dề rồi đi rửa mặt, nói với cô: “Rửa bát đi.”



“Mẹ, tay con đau!”



“Mẹ nấu cơm, con rửa bát. Mau lên!”



Cung Ngũ thấy không ỷ lại được, đành lầm bầm bò dậy. Mẹ cô coi trọng gương mặt của mình còn hơn cả cô, chắc chắn là cô được bà nhặt đem về.



Sau khi rửa bát sạch sẽ xong, Cung Ngũ lau tay chạy ra ngoài, chạy vòng tròn quanh người Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ, con rửa sạch sẽ rồi. Có phải mẹ nên thưởng con hai đồng không?”



“Mẹ còn bận rộn cả một buổi tối đấy. Có phải con nên đưa mẹ hai đồng tiền thưởng vì vất vả không?”



Cung Ngũ ngượng ngùng sờ mũi, chạy ra ngoài. Không cho thì thôi đi, sao còn đòi tiền cô chứ?



Cung Ngũ ngồi khoanh tròn trên ghế, mở TV, mắt thì nhìn chằm chằm vào máy tính bảng chơi điện tử. Điện thoại bên cạnh kêu reng reng, cô thuận tay cầm lấy, “Alo? Ai đấy?”



Bộ Sinh thở dài trong điện thoại: “Tiểu Ngũ, không lưu số của tôi à?”



“Lưu rồi. Nhưng tôi không dùng hiển thị cuộc gọi cho nên không biết anh là ai. Sao thế?”



“Hôm nay là thứ sáu, tôi đến trường đón em nhưng không thấy. Bạn học cùng kí túc của em nói em đã về nhà rồi.”



“Tôi ở chỗ mẹ tôi này.” Cung Ngũ thờ ơ nói: “Anh không gọi điện cho tôi trước. Nếu như anh gọi cho tôi sớm một chút, dù thế nào tôi cũng đợi anh đến đón, anh cho rằng tôi muốn đi xe bus à?”



Bộ Sinh thực sự bị cô chọc tức giận quá hóa cười: “Lúc đưa em đi nhập học, không phải tôi đã nói trước hàng tuần tôi đều sẽ đến đón em sao?”



Cung Ngũ ngẩn người, chẹp miệng: “Anh nói rồi nhưng tôi chưa đồng ý mà. Dù sao bây giờ tôi đang ở chỗ mẹ tôi…” Cô ngước mắt lên nhìn Nhạc Mỹ Giảo, nói: “Mẹ tôi bảo tôi ngày mai về nhà họ Cung, hay là sáng mai anh cho người đến đón tôi đi?”




Tay nắm cửa phòng Nhạc Mỹ Giảo khẽ động. Bà mắt nhắm mắt mở mặc đồ ngủ xuất hiện ở cửa, ngẩng đầu thấy Bộ Sinh đang đứng ở phòng khách, không khỏi sửng sốt: “Bộ Sinh?”



Nhạc Mỹ Giảo liếc nhìn Cung Ngũ, nói: “Sớm vậy?” rồi bà lại lùi vào trong phòng: “Mẹ đi thay quần áo.”



Bộ Sinh chỉ nhìn bà, không nói chuyện. Cung Ngũ đã ngồi bên bàn, cúi đầu bắt đầu ăn.



Bộ Sinh mặt không cảm xúc ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn bức ảnh Nhạc Mỹ Giảo chụp ngoại cảnh treo trên tường phía trên TV, trông bà vô cùng xinh đẹp.



Lúc đó Nhạc Mỹ Giảo còn trẻ, còn là người mẫu chuyên nghiệp, thường xuyên ra ngoài chụp ngoại cảnh. Bà chọn tấm hình mình thích nhất phóng to rửa ra treo trên tường. Đa số ảnh trong các phòng khác đều là ảnh bà chụp chung với Cung Ngũ. Trong ảnh, Cung Ngũ bé nhỏ lớn lên từng ngày song Nhạc Mỹ Giảo dường như không hề thay đổi. Bà biết cách chăm sóc da, lại rất chú ý phương pháp gìn giữ nét thanh xuân khiến người ta mong cũng không được.



Tầm mắt của Bộ Sinh dừng trên người toát ra vẻ đẹp mỹ miều trong ảnh, nhìn không chớp mắt.



Khi Nhạc Mỹ Giảo ra ngoài một lần nữa, bà đã ăn mặc chỉnh tề. Bà chỉ mới đánh răng, liếc nhìn cháo trên bàn, liền ngồi xuống thoải mái ăn.



“Ăn xong quay về luôn đi.” Bà nói với Cung Ngũ.



Cung Ngũ gật đầu: “Con biết rồi. Haizz! Mẹ cũng không ưa con, sau này con phải làm sao chứ?”



Nhạc Mỹ Giảo tức giận nhìn cô: “Mẹ chăm sóc con, phục vụ con ăn uống, còn không ưa con cái gì?”



Cung Ngũ bĩu môi, không nói chuyện, nhanh chóng ăn hết phần của mình, “Con ăn no rồi.” Cô ngẩng đầu nhìn Bộ Sinh: “Chúng ta đi luôn bây giờ chứ?”



Bộ Sinh nở nụ cười nhạt, gật đầu: “Được.”



Cung Ngũ đi lấy ba lô của mình ở trong phòng, Bộ Sinh đột nhiên lên tiếng: “Sáng nay chị Nhạc có muốn đến công ty không?”



Nhạc Mỹ Giảo không nhìn lên: “Không cần. Hôm nay tôi hẹn bạn, không đến công ty.”



Cung Ngũ đi ra đến cửa, Bộ Sinh vẫn đứng như trời chồng, một tay đút túi quần. Sau khi Nhạc Mỹ Giảo lạnh nhạt trả lời, anh lại lên tiếng: “Hẹn bạn nào?”