Công Tước

Chương 597 : Cuối cùng thì anh ta vẫn đến muộn một bước!.4

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


Cung Ngũ: “Trở về bảo anh ấy làm mặt quỷ cho cậu xem thì xong thôi mà? Được rồi, được rồi, chúng ta đến nhà Tiểu Cảnh làm khách, cậu không vui người ta sẽ nghĩ người ta đắc tội cậu đấy.”



La Tiểu Cảnh và An Hổ Phách người đi trước người đi sau trở vào, mẹ La hỏi: “Cô bé này lần đầu đến nhà bác chơi1à?”



La Tiểu Cảnh thấy ba mình cầm hai gói kẹo chíp chíp ra, kinh ngạc hỏi: “Ba, ba lấy cái này làm gì thế?”



“Trong nhà nhiều kẹo như vậy, nhất thời không thể bán hết. Lần trước nghe nói Tiểu Ngũ thích ăn kẹo chíp chíp nên lần này lấy nhiều một chút, xem như giúp đỡ chúng ta.”



Cung Ngũ hào hứng, giơ tay cầm lấy: “Bác La,8cháu chúc siêu thị nhà bác khai trương phát tài nhé!”



Ba La mỉm cười: “Nhờ cả vào lời chúc của Tiểu Ngũ, nếu sau này phát tài sẽ mời Tiểu Ngũ ăn miễn phí nhé.”



Yến Đại Bảo vừa nghe, vội vàng nói: “Cháu nữa, cháu nữa mà”



Ba La: “Ừ, Yến Đại Bảo cũng được ăn miễn phí.”



Lần này ăn rất yên tĩnh, không có phong ba như lần2trước, nhưng sau khi ăn xong thì nhà của La Tiểu Cảnh lại có khách đến. Họ còn dám đi vào, nói là đến gặp cô Yến. Yến Đại Bảo đi ra xem, là một người đàn ông rất xấu xí, cô không quen biết nên quay người đi vào: “Tôi đâu có biết ông.”
Lần này ăn rất yên tĩnh, không có phong ba như lần2trước, nhưng sau khi ăn xong thì nhà của La Tiểu Cảnh lại có khách đến. Họ còn dám đi vào, nói là đến gặp cô Yến. Yến Đại Bảo đi ra xem, là một người đàn ông rất xấu xí, cô không quen biết nên quay người đi vào: “Tôi đâu có biết ông.”



Ông ta vội vàng cho người mang những thức ăn vặt mà cô thích4cẩn thận để vào trong cửa, “Những thứ này được gửi cho cô Yến... Chúng tôi đi trước đây...”



Nói xong thì họ vội vàng bỏ đi.



Yến Đại Bảo cắn đũa, cảm thấy lạ: “Sao bọn họ lại cho tớ nhỉ?”



Cung Ngũ vỗ vỗ vai cô, “Yến Đại Bảo, mấy thứ này đều không tốt, cậu nhất định sẽ không thích, cho tớ đi.”



Yến Đại Bảo gật đầu: “Ừ.”



Ba La: Đứa trẻ này có phải có chút ngốc nghếch không? Nhiều đồ như vậy mà tùy tiện đem cho người khác? Rất may không phải là ai khác mà là cho bạn tốt của cô.



Ăn xong cơm trưa, Cung Ngũ gọi điện thoại cho Nhạc Mỹ Giảo, nói cần xe đến chở đồ.




“Con có đồ gì cần chở? Lại chẳng phải hành lý...”



“Ôi, mẹ đừng hỏi nữa, mau cho người đến đi, ở đầu phố Đông nhé.” Cúp máy, cô chiếm được tiện nghi nên tâm trạng càng vui hơn.



Yến Đại Bảo đang đợi tôm hùm đất vào buổi tối, lòng đầy trông mong.



Tài xế đến mang đống quà đi, Cung Ngũ lúc này rất hài lòng. Tuy tặng hai hộp quà cho nhà của La Tiểu Cảnh khiến cô rất đau đớn, nhưng anh Tiểu Bảo đã nói tặng quà là thể hiện sự lịch thiệp, ai cũng muốn làm người lịch thiệp.



Trời mới xế chiều mà các nhà đã lũ lượt dọn hàng quán ra. Ba mẹ của Đoàn Tiêu nhìn thấy bọn họ đến liền rất vui vẻ: “Tiển Cảnh và Tiểu Ngũ đã rất lâu rồi không đến, bọn con muốn ngồi ở trong hay ở ngoài? Bên ngoài thì thoải mái một chút, cứ ngồi bên ngoài đi.”



“Vậy chúng cháu ngồi bên ngoài.”



Bốn người ngồi quanh xuống quanh một chiếc bàn.



Thấy bạn tốt của con trai đã đến, bà Đoàn liền gọi điện thoại cho Đoàn Tiêu: “Đoàn Tiêu này, bạn của con đến nhà chúng ta ăn, con và Thiện Thiện có về chơi với bọn nó không?”



Đoàn Tiêu có kể chuyện của bạn gái mình cho ba mẹ nghe, bọn họ cũng gặp Tào Thiện Thiện một lần, cảm thấy cô gái này rất sành điệu, nhìn thấy rất dễ thương, vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn, lại biết nói chuyện.



Đoàn Tiêu nhận được điện thoại còn đang sững sờ, “Là... Tiểu Cảnh?”