Công Tước

Chương 61 : Cơ bụng là tiêu chuẩn của soái ca

Ngày đăng: 18:11 30/04/20


Cung Ngũ rất muốn đi chết. Cô lấy điện thoại ra tìm nút âm lượng, tiếng “tút” từ cực lớn dần dần trở nên im lặng, Cung Ngũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.



“Ông nội, con chỉnh thành im lặng rồi.”



Cung Cửu Dương ngồi trên ghế, vì chân hắn dài toàn bộ ghế có thể bị đẩy lên. Ghế bốn chân nhưng hắn chỉ ngồi bằng hai chân sau, biểu cảm như đang xem kịch hay.



Sắc mặt Cung Học Cần tái xanh, Cung Truyền Thế trán đầy mồ hôi, trong lòng không ngừng mắng chửi Cung Ngũ, đứa trẻ này sao lại liên lụy người khác như thế? Lần nào cũng là nó gây ra chuyện, nó không thể an phận một chút được sao?



Cung Tứ cũng nóng lòng sốt ruột, anh cảm thấy trong lòng không yên tâm, tiếp theo phải làm thế nào đây?



Cung Ngũ đứng như trời trồng, tầm mắt của mọi người đều tập trung nhìn vào mặt cô. Cô từ từ đứng dậy, giơ tay chỉ ra sau vườn, mở miệng nói: “Ông nội, chuyện này con có lỗi, con xin lỗi! Ông đừng giận, tức giận sẽ không tốt cho cơ thể.” Cô thăm dò hỏi: “Hay là con về phòng đóng cửa suy ngẫm lại?”



Người xưa khi phạm lỗi dường như đều nói câu này, Cung Học Cần lớn tuổi thế này rồi, nhất định sẽ nhớ về những chuyện của lúc trước, cô làm thế này cũng xem như hùa theo sở thích của ông nội.



Cung Truyền Thế tức giận nói: “Tiểu Ngũ, con thật hồ đồ!” Rồi ông ta cúi đầu nói với Cung Học Cần: “Ba, ba đừng chấp nhất với nó. Nó đã ở bên ngoài trong thời gian dài như vậy, không ai dạy dỗ, con còn chưa kịp ra tay dạy bảo. Hôm nay lại khiến ba tức giận thế này, sau này con nhất định sẽ quản lí nó nghiêm khắc hơn…”



“Ở bên ngoài thì sao?” Cung Cửu Dương đột nhiên lên tiếng, “Anh Tư nói như vậy là không đúng, em cũng ở bên ngoài gần mười năm, ba cũng không có thời gian dạy dỗ em, lẽ nào trong lòng anh Tư, em cũng là người vô giáo dục?” Anh ta vẫy tay với Cung Ngũ: “Lại đây cháu gái, chú Út chống lưng cho cháu. Chỉ là một cú điện thoại thôi mà, ai lại không có ba bốn người bạn? Ở nhà ăn cơm, đến điện thoại cũng không được nghe, pháp luật nào quy định chuyện này?”



Hắn liên tục lắc lư ghế, dáng vẻ thong thả vênh váo, “Ba dạy bảo vài câu, chẳng qua chỉ nói cháu gái không hiểu phép tắc, anh Tư nói như vậy, em lại thấy như anh đang nói bóng nói gió.” Hắn nhìn Cung Học Cần, biểu cảm đầy uất ức: “Ba, theo ý anh Tư, lẽ nào con chính là kiểu có người sinh mà không có người dạy?”



Cung Học Cần tức giận đập tay xuống bàn: “Cửu Dương, lời này có thể nói bừa như vậy sao? Không được nghĩ lung tung, anh Tư con không có ý như vậy!” Ông cụ trừng mắt nhìn Cung Truyền Thế, “Cửu Dương còn nhỏ, anh đã từng này rồi còn nói lung tung cái gì trước mặt em anh hả? Tôi chỉ dạy bảo cháu gái vài câu mà anh cũng muốn chen vào. Có muốn quản lý cái nhà này luôn không? Anh cũng thật là, Tiểu Ngũ vừa đến nhà họ Cung, không hiểu quy tắc, anh là ba không nhắc nhở con mình lại còn trách ai? Lỗi của mình lại đi đổ lên người con trẻ!”




“Tiểu Ngũ, cơ hội của cậu đến rồi. Cậu chỉ cần học một nửa là được, như vậy tớ có thể bảo anh tớ dạy cậu khiêu vũ, như vậy cậu sẽ được sờ vào tay anh tớ!”



“Đại Bảo à, cậu có cảm thấy như vậy không được tự nhiên không? Anh cậu có cảm thấy tớ quá vội vàng không? Thật ra tớ nhìn thôi cũng được rồi, không cần phải sờ.”



“Ngũ ơi, tớ nói này, anh tớ thật sự rất đẹp trai, mặt đẹp, tay đẹp, ngay đến cả cổ, cơ thể, còn cả chân đều… rất đẹp!”



Cung Ngũ lẩm bẩm gì đó nhưng Yến Đại Bảo không nghe rõ: “Cậu hỏi chỗ nào đẹp? Tớ không nghe rõ!”



“Vậy… anh cậu có cơ bụng không?”



Yến Đại Bảo tự hào: “Đó là tiêu chuẩn của soái ca, sao lại không có được!”



Cung Ngũ suy trước tính sau một hồi, “Vậy được rồi, tớ sẽ miễn cưỡng đồng ý vậy. Nhưng mà Yến Đại Bảo này, chúng ta nhất định phải làm cho tự nhiên có biết không?”



Yến Đại Bảo giơ nắm tay nhỏ xinh xắn lên, “Tiểu Ngũ, cậu yên tâm đi, tớ đảm bảo sẽ làm thật tự nhiên, ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy hợp tình hợp lý!”



Cúp máy xong, Yến Đại Bảo chạy sang phòng sách tìm Công tước đại nhân, “Anh! Anh ơi! Tiệc liên hoan mừng anh về nước, em muốn mời một bạn trong ký túc xá của em tham gia. Anh cảm thấy thế nào?”



Trong phòng khách trang nhã lịch sự, công tước đại nhân ngồi cạnh cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu qua song cửa, rọi lên mặt đất sau người anh làm cả phòng sáng lên. Anh mỉm cười với Yến Đại Bảo, ấm áp và dịu dàng: “Được chứ, chỉ cần Đại Bảo vui vẻ là được!”