Công Tước
Chương 644 : Cuộc sống của con tin
Ngày đăng: 18:18 30/04/20
Chiêm Húc hiển nhiên chậm hơn một nhịp, Cung Ngũ đắc ý nói: “Tôi đánh trước đây!”
Chiêm Húc gật đầu: “Được, cô đánh trước đi.”
Lúc cô đang đánh, hắn ta ngồi bên cạnh im lặng ngắm1nhìn, ánh mắt vốn không dừng lại trên bàn bida, ngược lại vừa như vô tình vừa như có ý dừng lại trên người Cung Ngũ.
Nếu nói toàn thân hắn ta tràn ngập mùi xác ướp thối rữa8thì cô nhất định chính là thiên sứ được đắm mình dưới ánh mặt trời, toàn thân từ trên xuống dưới đều thuần khiết không chút tạp chất.
Tất cả mọi thứ của cô đều tương phản với hắn2ta, nụ cười của cô cũng khác hẳn những người khác, chỉ nhìn thôi, cũng đủ khiến người khác cảm thấy yêu thích.
Cung Ngũ đi vòng quanh bàn bida, hoàn toàn chuyên tâm đánh.
Phát đầu tiên vào4hai bi màu sắc khác nhau, cô đang chọn lựa bi màu có vị trí tốt hơn.
Lúc cô trở nên nghiêm túc nhất có lẽ chính là lúc đánh bida.
Tinh thần tập trung biến cô trở thành một người hoàn toàn khác với dáng vẻ hoạt bát thường ngày, cả người đều toát lên dáng vẻ đầy chín chắn, mang đến cho người khác một cảm giác mới lạ.
Cho dù cô chỉ mặc một bộ quần áo cũ màu xám u ám, cho dù mái tóc cô vẫn còn ướt đẫm chưa khô, hoàn toàn chỉ là một cô gái nhếch nhác.
Chiêm Húc vẫn chăm chú nhìn cô, đến nỗi hắn ta còn không nghe thấy giọng nói của Cung Ngũ.
“Anh Chiêm đến lượt anh rồi!”
Cung Ngũ bĩu môi, có chút hối hận về sai sót vừa rồi của mình.
Cô bước sang một bên ngồi, thấy hắn ta vẫn còn ngồi đó, nhìn chằm chằm mình, cô có chút ngượng ngùng nói: “Anh Chiêm, anh cũng cảm thấy sai sót vừa rồi của tôi có chút khó tin phải không? Bản thân tôi cũng cảm thấy thế, một bi dễ như vậy tôi cũng không đánh vào, đúng là ngốc mà! Đến lượt anh rồi!”
Cung Ngũ trợn trừng mắt, hét lớn: “Anh Chiêm!”
Chiêm Húc chợt hoàn hồn, hắn ta nhìn cô: “Bi vừa rồi cô cũng không đánh vào à?”
Cung Ngũ: “...”
Bản thân cô cũng đang xem thường mình, Chiêm Húc còn đâm thêm một nhát, cô gục mặt: “Anh Chiêm đến lượt anh rồi, anh đánh đi!”
Chiêm Húc cầm cây cơ đứng dậy, sau khi vào một bi thành tích liền sa sút hẳn, so với hôm đó, rõ ràng hắn ta không tập trung, lúc đánh cơ cũng thẫn thờ không chú tâm.
Cung Ngũ ở bên cạnh khinh thường, còn dám chê cô, rõ ràng hắn ta đánh còn tệ hơn.
Sau một ván, giành chiến thắng dễ dàng, Cung Ngũ cầm cây cơ gõ gõ xuống đất, “Anh Chiêm, vậy có phải tôi có thể đến chợ phiên đó rồi không?”
Chiêm Húc nhìn cô, không nói tiếng nào.
Cung Ngũ có chút nôn nóng: “Anh Chiêm anh nói mà không giữ lời! Đã nói nếu tôi thắng tôi sẽ có thể đến chợ phiên đó chơi mà!”
Lúc cô nôn nóng cũng giống như chú chó nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy một cục xương nhưng lại không ăn được vậy, ánh mắt vừa tức giận vừa đáng thương nhìn chằm chằm vào hắn ta, “Anh Chiêm!”
Hắn ta nhìn dáng vẻ của cô, từ từ di chuyển ánh mắt, lấy từng viên từng viên bi ra, cuối cùng cũng đáp một câu, “Chợ phiên ngày hôm sau, cô có thể đi.”
Cung Ngũ liền vui vẻ cười nhe răng, “Anh Chiêm, anh thật tốt! Tôi phải đi làm việc đây!”
Cô xoay người đi đặt cây cơ xuống, muốn chạy ra ngoài, Chiêm Húc liền lên tiếng gọi cô lại, “Hôm nay không cần đi làm nữa, đánh thêm với tôi một ván đi.”
Cung Ngũ bĩu môi, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quay trở lại, lại cầm cây cơ lên: “Vậy lát nữa thắng thua chúng ta sẽ không đánh cược nữa, chỉ đánh chơi thôi đấy.”
Chiêm Húc dùng vòng tam giác cố định bi, rồi lấy ra, bi trắng đặt vào trung tâm, dẫn đầu đánh trước: “Ừm, không cược nữa.
Chơi vui thôi, giết thời gian.”
Lúc đánh bida, Cung Ngũ liền không nhịn được muốn nói chuyện.
Không biết vì sao, nếu không nói chuyện thì cô sẽ cảm thấy bầu không khí có chút kì quái, thế nên ngay từ lúc bắt đầu liền tìm đề tài để nói.
Trước đó đã nói quá nhiều lần, dường như rất nhiều chuyện đều đã nói rồi, Cung Ngũ phải ra sức nghĩ xem còn chuyện gì chưa từng nói đến.
“Em trai của tôi tên là Tiểu Bát, vừa trắng trẻo vừa mập mạp, vô cùng đáng yêu.
Yến Đại Bảo cũng thường xuyên mua những bộ quần áo đáng yêu cho thằng bé.
Tôi từng nhìn thấy thằng bé mặc một bộ đồ dưa hấu, một bộ đồ cá chép, một bộ khủng long...
Vẫn còn có rất nhiều rất nhiều, tôi cũng không nhớ hết nữa.
Tôi từng lo lắng sau này khi Tiểu Bát lớn lên có khi nào lầm tưởng bản thân là con gái không nữa.”