Công Tước

Chương 651 : Nữ vương đại nhân

Ngày đăng: 18:18 30/04/20


Cung Ngũ cẩn thận hỏi: “Anh Chiêm, anh giết hết đám người đó, ba anh có nổi giận không? Hình như bọn họ nghe lời của ba anh.”



Chiêm Húc mím môi, “Không sao.



“ “Sao lại không sao?”



Có sao hay không thật sự Cung Ngũ không lo lắng, nhưng cô lo lắng cho số1phận và kết cục của mình.



Cô có nghe nói, ông ta là một lão già độc ác như quỷ hút máu, sau khi liên lạc với anh Tiểu Bảo thì sẽ xử lý cô.



Xử lý thế nào Cung Ngũ dùng chân suy nghĩ cũng biết, nghĩ tới là thấy buồn nôn, không kiềm được mà rùng8mình một cái.



“Cô đừng sợ, tôi sẽ không giao cô cho ba tôi đâu.



“ Chiêm Húc dường như biết cô đang nghĩ gì, đột nhiên nói ra câu đó.



Cung Ngũ lập tức ngẩng đầu, cô hỏi: “Thật không? Anh Chiêm anh nói thật sao? Thật sự không giao tôi cho ba anh sao?2Tôi không thích ông ta chút nào, sao ông ta có thể mắng anh khó nghe như vậy? Ông ta là người lớn, sao có thể mắng những lời độc địa như vậy? Tôi không thích ông ta.



Anh Chiêm, anh thật vĩ đại.



Ông ta đối với anh như vậy mà anh còn cung kính với ông4ta hơn.



Tôi cảm thấy nếu là tôi, tôi nhất định sẽ không làm được.




Nhưng làm sao đây? Anh vừa giết hết đám người đó, ông ta có nổi giận không? Ông ta nổi giận thì có đánh anh không? Mẹ tôi thường hay đánh tôi, nhưng tôi biết bà ấy rất thương tôi...”



Trong mắt cô có ánh sáng, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh như ánh sao, khi nhìn hắn ta đầy vẻ nịnh nọt và sự hi vọng, giống như vớ được khúc gỗ khi bị rơi xuống nước, hắn ta chính là khúc gỗ ấy.



Khi cô cười biểu cảm rất ngây thơ, sẽ lộ ra hàm răng trắng tinh, trên gương mặt nhỏ xinh xắn, nụ cười càng khiến người ta thấy trong lòng thoải mái.



Chiêm Húc chậm rãi, nói từng chữ: “Không sao, ông ấy sẽ không có nhiều cơ hội nổi giận đâu.”



Cung Ngũ rùng mình một cái, cô cảm thấy bản thân nghe hiểu, vì thế cơ thể không kiềm được mà rùng mình, giống như điều cô nghĩ sao? Phải không? Cô mím môi không nói gì thêm, cô không ngốc, cô phân biệt rõ tình hình.



Cô cúi đầu, không nói gì.



Chiêm Húc nhìn thấy dáng vẻ run rẩy của cô, hắn ta đột nhiên mỉm cười, nói tiếp: “Ba tôi già rồi, dù có làm mưa làm gió cũng chẳng được bao lâu nữa, nói không chừng một ngày nào đó sẽ về trời.



Cô cũng thấy rồi, răng của ông ấy không tốt, nhưng ông ấy lại không tin bất kì nha sĩ nào.



Kẻ thù của ông ấy rất nhiều, ông ấy sợ người ta giở trò trên răng.



Sức khỏe của ông ấy ngày càng sa sút, sống không được bao lâu nữa đâu.



“ Cung Ngũ ngẩng đầu, mặt bối rối.




Chiêm Húc thậm chí còn đoán được cô đang bối rối điều gì.



Cô nhất định hi vọng Hắc Sát mau chóng chết đi, nhưng bản chất của cô vốn dĩ lương thiện, cảm thấy chuyện nguyền rủa người khác chết sớm là chuyện rất độc ác nên cô bối rối giữa mạng sống của mình và mạng sống của người khác, nhất thời khó đưa ra phán đoán.



Cô im lặng hồi lâu mới hỏi: “Thật không?”



Chiêm Húc gật đầu, “Thật.



“ “Anh Chiêm, vậy anh Tiểu Bảo có trả lời anh chưa?”



Cung Ngũ nhắc lần nữa, cô muốn biết câu trả lời của anh Tiểu Bảo.



Ở đây khắp nơi đều nguy hiểm, tuy cô khó khăn lắm mới nịnh nọt được Chiêm Húc, nhưng sau lưng Chiêm Húc vẫn còn có ba hắn ta.



Thật là đáng sợ! Chiêm Húc mỉm cười: “Tôi vẫn chưa xem, lát nữa tôi sẽ qua đó hỏi.



Nhưng mà, tối nay cô không thể ở chỗ trước đó nữa, tôi sẽ cho người dẫn cô đến một nơi khác.”



Thấy vẻ mặt cảnh giác của Cung Ngũ, hắn ta giải thích: “Tối nay tôi đã giết đám người của ba tôi, muộn như vậy mà bọn họ chưa trở về, nhất định sẽ có người đến hỏi.



Tôi sợ không dàn xếp được lại xảy ra tranh chấp, sẽ làm cô bị thương, không chỉ có cô, mà tất cả các cô gái tối nay đều phải đi đến nơi khác.”



Nghe hắn ta nói như vậy, Cung Ngũ mới vội vàng gật đầu thở phào nhẹ nhõm: “Ừ!”



Chiêm Húc cho người đến đưa Cung Ngũ tới một nơi khác.



Hắn ta đứng trước nhà trúc, đưa mắt nhìn theo bóng dáng cô, dáng đi như chim cánh cụt chậm rãi đi trong rừng, bước từng bước một.