Công Tước
Chương 664 : Nên trông cậy vào bản thân
Ngày đăng: 18:18 30/04/20
Sau khi Chiêm Húc liên tục lật lọng thì Công tước đại nhân đã nhận thức được rằng Chiêm Húc cơ bản không hề có thành ý giao dịch.
Thay vì nói là hắn ta đang trêu đùa Công tước đại nhân, chi bằng nói hắn ta đang dần1dần từ bỏ việc liên lạc.
Công tước đại nhân gọi đến cho Chiêm Húc lần cuối thì Chiêm Húc không có ở đó nhưng nhân viên đã ghi hình lại.
“Anh Chiêm, thành ý của tôi rất rõ ràng, danh dự của tôi mọi người đều biết,8tôi rất thất vọng vì câu trả lời của anh.
Đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện với anh, tôi từ chối dùng cách thỏa hiệp để đón vị hôn thê của tôi về, chúng ta sẽ gặp nhau ở Tam Giác Vàng.”
Nói xong câu sau cùng, Công2tước đại nhân chủ động ngắt tín hiệu.
Chiêm Húc đi chợ về thì nhận được tin tức, hắn ta cầm lấy điện thoại không nói gì, tầm nhìn lướt qua người Cung Ngũ đang siêng năng quét dọn bên ngoài nhà trúc, rất lâu vẫn không rời mắt.4Một hồi sau, hắn ta mở miệng nói: “Vậy à, nếu hắn muốn tới thì tôi sẽ nghênh đón!”
Giơ tay cúp máy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cung Ngũ chưa rời đi.
Chiêm Húc yên lặng nhìn bóng dáng đó, đến khi cô vô thức xoay đầu lại nhìn hắn ta.
Cung Ngũ lập tức nhoẻn miệng cười, vẫy tay với hắn ta.
Trong tình trạng mà bản thân hắn ta cũng không biết, Chiêm Húc mỉm cười với Cung Ngũ.
Cung Ngũ lập tức xông qua, chỉ vào hắn ta nói: “Chiêm Húc, dáng vẻ mỉm cười của anh lúc nãy nhìn rất khác thường ngày.
Tôi còn nghĩ là anh không biết cười, thì ra anh cũng biết cười nhỉ?”
Cô giơ tay, vẽ một nụ cười trên mặt, nói: “Cười một cái trẻ lại mười tuổi, tâm trạng vui vẻ còn khiến người khác thích thú, tốt biết bao!”
Biểu cảm của Chiêm Húc có chút ngại ngùng, hắn ta ho nhẹ một tiếng: “Cảm ơn.”
Cung Ngũ nhoẻn miệng: “Tôi phải đi dọn dẹp đây!”
Cô vẫy vẫy tay, lại vui vẻ chạy ra ngoài.
Hắn ta ngập ngừng rồi nói: “Tôi thấy vui vì một nửa dòng máu của tôi cũng có cùng quốc gia với Tiểu Ngũ.
Tôi cũng vui vì gương mặt mình giống như người ở đất nước của Tiểu Ngũ, như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy tôi và Tiểu Ngũ không có quá nhiều khác biệt.”
Cung Ngũ vò đầu: “Thật ra dáng vẻ thế nào vốn không liên quan...”
Ánh sáng nhỏ vụn trong mắt Chiêm Húc lướt qua mặt cô, “Phải không? Tôi nghĩ là có liên quan.
Nếu tôi đẹp trai hơn một chút, anh tuấn hơn một chút, liệu Tiểu Ngũ có nhận thức và suy nghĩ khác không?”
Cung Ngũ nhìn ra xa, gương mặt tỏa ra một chút ánh sáng, cô mím môi, nói: “Hiện giờ tôi cảm thấy anh đã rất đẹp trai rồi.”
Chỉ là không đẹp trai bằng Công tước đại nhân thôi.
Khi nghĩ đến chuyện này, tâm trạng cô liền trùng xuống, đang yên lành tại sao lại nghĩ đến anh Tiểu Bảo chứ? Chiêm Húc nhìn nhìn biểu cảm của cô, lặng lẽ xoay đầu qua, nói: “Tiểu Ngũ có từng nghĩ sẽ đổi chỗ học chưa?”
Gương mặt mơ màng của Cung Ngũ lập tức sững sờ, “Hả? Tôi khó khăn lắm mới đến được đó.
Trường tôi học là trường quý tộc hoàng gia, thủ tục nhập học rất phiền phức, thôi học cũng rất phiền phức, vì tôi dùng danh nghĩa vị hôn thê của anh Tiểu Bảo để vào học.
Nếu tôi thôi học, phải có chữ ký của anh ấy mới được.
Muốn thôi học e rằng không được đâu!”
Chiêm Húc hỏi: “Nếu tôi có cách thì sao? Tiểu Ngũ có muốn chuyển trường không?”
Cung Ngũ chậm rãi cúi đầu: “Anh Tiểu Bảo có đồng ý không? Nếu tôi có thể nói với anh ấy, không chừng anh ấy sẽ đồng ý.”
Nhưng anh ấy đã từ chối cho tôi cơ hội này rồi.
Trong lòng anh ấy, bản thiết kế chính là linh hồn của anh ấy, ai lại muốn mất đi linh hồn của mình chứ?