Công Tước
Chương 674 : Em thích tắm da sẽ đẹp
Ngày đăng: 18:18 30/04/20
Cung Ngũ bị Yến Đại Bảo nhắc đến lúc này đang làm việc trước kia chưa từng làm.
Đất sau khi mưa xuống thì trơn trợt, cô cùng một đám người đi đào đất.
Mễ Điển đứng bên cạnh, dùng tiếng Trung nói với Cung Ngũ.
“Tiểu Ngũ, cô suy nghĩ xong chưa?”
Mễ Điển nói: “Tôi đã liên lạc hết rồi, đã sắp xếp xong mọi chuyện, giờ chỉ đợi cô đưa ra quyết định thôi.”
Cung Ngũ xoay đầu lại nhìn cô ta một cái, hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”
Mễ Điển1không hiểu: “Cô hỏi cái này làm gì?”
Cung Ngũ nói: “Tôi đang tính xem khi nào tôi khai giảng, tôi phải xem có đáng hay không.”
Mễ Điển trừng to mắt: “Cái gì mà đáng hay không? Cô muốn về nhà hay là ở lại đây?”
Cung Ngũ: “Tôi cảm thấy chỉ có người đi đến đường cùng bốn bề bị vây khốn mới có dũng khí đó.
Còn rất lâu nữa tôi mới khai giảng, tuy tôi rất sợ hãi nhưng tôi lại không có đủ can đảm thì phải làm sao?”
8Cô nói đúng, cô không hạ được quyết tâm.
Nếu hiện giờ có người nói với cô sáng ngày mai cô sẽ chết, bây giờ cô sẽ nghĩ ra trăm phương nghìn kế trốn đi.
Nhưng hiện tại cô đang sống rất tốt, Chiêm Húc chưa từng nói sẽ giết cô, hắn ta lại còn đang thích cô nữa.
Cô không tin Chiêm Húc hoàn toàn có thể không giết người.
Nhưng cô càng không tin Mễ Điềm, dù sao thì đã có một Matthew trước đó, Matthew không phải cũng từng nghĩ cách nói với cô2rằng cậu ta thích Gloria gì đó sao? Lần trước khi Cung Ngũ vừa nghe Mễ Điển nói, trong đầu liền hiện ra hình ảnh của Matthew.
Công tước đại nhân đã nói thế nào? Sao có thể tùy tiện nghe lời người khác? Thật thật giả giả cô không thể phân biệt được.
Cô chỉ có thể dùng bất biến ứng phó với vạn biến, đợi cô thật sự cảm thấy mình không còn giá trị lợi dụng nữa thì sẽ tự động nghĩ cách.
Mễ Điển nhìn cô, hình như không ngờ rằng cô4sẽ nói như vậy.
Cô ta mỉm cười, nụ cười có chút không tự nhiên: “Vậy sao? Vậy cô chấp nhận tốn thời gian ở đây, cũng không muốn rời khỏi sao?”
Cung Ngũ không thèm ngẩng đầu nói: “Tôi sẽ xem như mình đang nghỉ hè, dù sao thì giờ trở về cũng chẳng có chuyện gì làm...”
Sau khi cân nhắc đủ đường, Cung Ngũ cảm thấy cô vẫn nên tiếp tục ở bên cạnh Chiêm Húc thì tốt hơn.
Cô nỗ lực lâu như vậy, Chiêm Húc lại không phải là kẻ ngu ngốc.
Cô tin cô nhất định có thể rời khỏi đây, tin tưởng bản thân vẫn tốt hơn tin tưởng một người xa lạ.
Đến cả Công tước đại nhân cũng không tin được, trên thế giới này cô có thể tin ai? Chỉ có thể tin tưởng bản thân cô thôi.
Cung Ngũ có chút ngại ngùng nói: “Thật ra, lúc đầu tôi cũng có cảm giác đó.
Nhưng từ từ tôi phát hiện anh không giống như tôi đã nghĩ.”
Cô nhoẻn miệng cười với hắn ta, nói: “Tôi cảm thấy tôi rất may mắn, vì gặp được một tên bắt cóc như Chiêm Húc đây.
Nếu người bắt tôi là ba anh, hiện giờ dù tôi không chết thì có lẽ cũng sắp chết rồi.”
Chiêm Húc từ từ rũ mắt xuống, “Cảm ơn.”
Cung Ngũ cử động cơ thể: “Không cần cảm ơn tôi! Tôi cảm thấy, người ở hoàn cảnh thế nào thì làm chuyện thế nấy là tốt nhất.
Tôi cũng không cảm thấy anh xấu, dù sao thì hoàn cảnh ở đây cũng như vậy.
Tôi từng nghe nói về Tam Giác Vàng chuyên trồng thuốc phiện để chế thuốc.
Người dân ở đây nếu trồng loại cây khác thì rất khó bán, giá lại thấp, nếu kéo dài nói không chừng sẽ bị đói chết, muốn kiếm tiền thì chỉ có thể trồng thứ này.
Nên anh cũng vậy, nếu anh không làm những chuyện đó thì có lẽ anh đã sớm mất mạng.
Vì thế, tôi cảm thấy hoàn cảnh là thứ rất quan trọng.”
“Mẹ tôi thường mắng tôi cái này không tốt cái kia không tốt.
Lúc nhỏ tôi không biết, nếu là bây giờ, nhất định tôi sẽ biết, nói tôi cũng vô ích, người ở xung quanh tôi đều như vậy, tôi chẳng có tấm gương tốt, tôi phải học theo ai đây? Nếu tôi không làm một đứa trẻ hư hỏng thì tôi sẽ bị những đứa trẻ hư hỏng khác ức hiếp, chẳng có ai quản tôi, cũng chẳng có giáo viên bảo vệ tôi, tôi phải làm sao đây? Nếu tôi không muốn bị ức hiếp, tôi phải khiến bản thân mạnh mẽ lên, vì thế, lúc tôi học tiểu học tôi luôn là một đứa trẻ hư hỏng.”
Hàm răng trắng tinh khiến nụ cười của cô vừa ngây thơ vừa ngọt ngào: “Vì thế, tôi chẳng thấy anh xấu chút nào, thật ra hoàn cảnh của tôi ở đây hiện tại đã rất tốt rồi!”
Khi nói ra những lời nịnh hót thế này, cô không đỏ mặt tim cũng không đập mạnh.
Chiêm Húc gật đầu: “Cảm ơn Tiểu Ngũ, điều này khiến tôi cảm thấy bản thân tôi không xấu xa như vậy.”
Cung Ngũ khua tay múa chân, nói: “Nên anh phải thường xuyên mỉm cười, nếu anh sợ anh mỉm cười sẽ khiến người khác thấy không quen, anh có thể lén mỉm cười một mình, tâm trạng sẽ tốt hơn, thật đấy!”
“Ừ!”
Sau đó hắn ta nói: “Thời tiết lại thay đổi rồi.”
Cung Ngũ lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hôm qua vừa mưa, không khí rất tốt, đâu có dấu hiệu thay đổi đâu.”
Chiêm Húc mỉm cười, nói: “Thời tiết ở Tam Giác Vàng thay đổi rồi, vì thế, Tiểu Ngũ phải đến một chỗ có thể trú mưa tránh gió.”
Cung Ngũ nhảy lên: “Vậy tôi có thể về phòng rồi sao?”
Chiêm Húc mỉm cười: “Ừ.”
Về phòng? Hay là về nhà?