Công Tước
Chương 707 : Sao ăn cơm cũng không ngoan ngoãn thế hả?
Ngày đăng: 18:19 30/04/20
Ban đầu Cung Ngũ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con gì đó. Đây thực sự là chuyện viển vông, có điều cứ nhắc lại cái đề tài này, hình như cô cũng không bài xích giống như trước đây nữa.
Yến Đại Bảo tròn xoe mắt, nói: “Như vậy hả? Ôi chao,1mami cũng muốn được bế cháu đi chơi rồi! Tớ cũng muốn có em bé để chơi cùng, sao anh lại không sốt ruột chút nào chứ?”
Cung Ngũ: “Sao cậu không sinh đi? Chúng ta bằng tuổi nhau, cậu cũng có thể sinh một em bé để chơi cùng.”
Yến Đại Bảo bĩu môi, nói: “Ba8tớ treo cổ ở cửa phòng tớ quá nhiều lần rồi, lần này lúc tớ muốn tới Gaddles tìm anh và cậu, ba cũng ầm ĩ rất lâu. Anh Bánh Bao nói, đợi lúc tớ tròn hai mươi tuổi rồi anh ấy sẽ đi tìm ba tớ nói chuyện.” Cô xích lại gần Cung Ngũ2một chút, hỏi: “Tiểu Ngũ, hai mươi tuổi kết hôn có phải là hơi sớm không?”
Cung Ngũ chớp mắt: “Hình như tuổi kết hôn pháp luật quy định là hai mươi nhỉ? Như vậy là rất sớm.”
Yến Đại Bảo: “Tớ biết ngay là anh Bánh Bao lừa tớ mà, còn nói cái gì mà hai4mươi tuổi vừa đẹp, đẹp chỗ nào chứ? Đáng ghét!”
Cung Ngũ hỏi: “Ồ, đã nói đến chuyện kết hôn rồi cơ à? Yến Đại Bảo, xem ra cậu và anh Bánh Bao của cậu không tệ nhỉ?”
Yến Đại Bảo mờ mịt nhìn bầu trời: “Chuyện này hả... Ôi chao, thật ra thì tớ cũng không biết, tớ nhìn tới nhìn lui, hình như anh Bánh Bao phù hợp yêu cầu nhất, hơn nữa cũng ở gần đây nhất.”
“Ồ?” Cung Ngũ lập tức lên tinh thần: “Yến Đại Bảo, chẳng lẽ bây giờ bên cạnh cậu còn có người khác theo đuổi à?”
Nói xong, anh xoay người đi.
Cung Ngũ chặc lưỡi, “Xong đời rồi!”
Yến Đại Bảo cũng chặc lưỡi theo cô: “Anh nghe thấy rồi, chắc chắn anh cho là cậu muốn phóng tầm mắt nhìn cả khu rừng chọn một cây đại thụ lớn nhất, tớ rất thông cảm với cậu!”
Cung Ngũ cụp mắt: “Tớ chỉ nhìn thấy cậu cười trên sự đau khổ của người khác thôi!” Cô rụt cổ lại, vội vàng chạy nhanh ra ngoài: “Anh Tiểu Bảo!”
Yến Đại Bảo cũng vội vàng chạy theo ra ngoài.
Bầu không khí trên bàn ăn có chút ngưng trọng, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo ngồi ngay ngắn, Lý Tư Không không hiểu: “Sao thế? Ăn một bữa cơm sao lại như oan gia ngõ hẹp vậy?”
Cung Ngũ vội vàng trả lời: “Đâu có, rất tốt mà, ăn cơm, ăn cơm. Anh Tiểu Bảo, món này là sáng sớm này em dặn làm, anh nếm thử xem, bảo đảm rất ngon! Anh chắc chắn sẽ thích!”
Công tước đại nhân im lặng ăn tiếp, Cung Ngũ thấy thế nhanh nhẹn cởi giày, thò đôi chân trần nhỏ nhắn ra trêu ghẹo chân anh dưới gầm bàn, nhưng mặt cô vẫn nghiêm túc nói: “Anh Tiểu Bảo, món này khẳng định anh cũng thích, ăn nhiều một chút!”
Công tước đại nhân nhìn cô một cái, chân không động đậy, cái chân nhỏ kia của Cung Ngũ lại tiếp tục cọ cọ.
Yến Đại Bảo mở to mắt nhìn người này, lại nhìn người kia, cô ném đũa xuống đất, im hơi lặng tiếng bò xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy cái chân nhỏ của Tiểu Ngũ đang cọ tới cọ lui trên chân anh cô. Yến Đại Bảo trợn trắng mắt, cầm đũa lên gõ lên chân Cung Ngũ một cái, lớn tiếng nói ở dưới gầm bàn: “Tiểu Ngũ, cậu ăn cơm cũng không ngoan ngoãn, chẳng trách anh tớ sắp tức giận rồi!”