Công Tước

Chương 71 : Thuyền tình bạn có lỗ thủng. 4

Ngày đăng: 18:11 30/04/20


Trong đại sảnh, Lam Anh đã đến, đang ngồi cạnh An Hổ Phách, Yến Đại Bảo đang nói chuyện với bọn họ, cô gái nhỏ chau mày mặt đầy uất ức, “Cậu nói Tiểu Ngũ đi vệ sinh, nhưng trong nhà vệ sinh không có ai cả!”



An Hổ Phách khó xử: “Tớ cũng không biết, hay là cậu ấy tìm không ra chỗ đó?” Vừa nói xong thì nhìn thấy Cung Ngũ chạy ra, An Hổ Phách vội vàng nói: “Yến Đại Bảo, đó không phải là Tiểu Ngũ sao?”



Yến Đại Bảo vội vàng đứng dậy, vẫy tay với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ!”



Cung Ngũ đứng sững lại, trong đầu cảm thấy vô cùng xung đột, phải tìm lý do gì để về nhà mà không khiến người khác nghi ngờ đây?



“Tiểu Ngũ!” Yến Đại Bảo cười khì khì, kéo lấy tay Cung Ngũ, “Tớ tìm cậu khắp nơi, cậu đi đâu thế? Hổ Phách nói cậu đi vệ sinh, nhưng trong nhà vệ sinh không có ai cả. Mắt cậu hơi đỏ, có phải cậu khóc nhè không?”



Cung Ngũ cười gượng, cẩn thận rút tay của mình lại, “Yến Đại Bảo, nhà tớ vừa đột nhiên gọi đến, nói có chuyện gấp bảo tớ về nhà…”



Mắt của Yến Đại Bảo lập tức trừng to lên: “Có phải bọn họ lại muốn ức hiếp cậu không? Tiểu Ngũ đừng sợ, tớ bảo vệ cậu! Tớ sẽ đánh bọn họ!”



Cung Ngũ vội vàng xua tay: “Không phải không phải, thật ra ba và mọi người trong nhà đối với tớ rất tốt. Người lớn thỉnh thoảng nổi giận với trẻ con cũng rất bình thường. Thật sự tớ có việc phải trở về ngay, cậu có thể nhờ tài xế nhà cậu đưa tớ về không?”



Yến Đại Bảo sững sờ, “Nhưng vũ hội vừa bắt đầu, lúc nãy tớ còn bảo anh tớ khiêu vũ với cậu, không phải chúng ta đã hứa rồi sao?”



Cung Ngũ khó xử, “Cái đó thôi đi, sau này tớ học nhảy rồi hãy tính. Hơn nữa tớ cũng không muốn học cho lắm. Nhà tớ thật sự có việc, nếu không thì tớ cũng sẽ không ra về lúc này, thật sự rất xin lỗi, làm cậu mất hứng rồi.”



Yến Đại Bảo suýt nữa thì bật khóc, “Rốt cuộc là chuyện gì chứ? Người nhà cậu phiền quá đi!”



Cung Ngũ cười gượng: “Tớ cũng không biết, họ không nói rõ. Nhà cậu có rất nhiều khách, cậu tiếp khách đi, tớ thật sự phải trở về.”



“Nhưng tài xế đưa về tớ không yên tâm!” Yến Đại Bảo uất ức nói: “Tớ đã hứa sẽ để cậu sờ tay anh tớ rồi.”



Cung Ngũ đành nói: “Đợi cơ hội lần sau đi. Cậu cứ tìm đại một tài xế cũng được, tớ rất lợi hại, dù có chuyện tớ cũng không sợ. Cảm ơn cậu.”



Yến Đại Bảo bĩu môi, trên mặt hiện rõ hai chữ không đồng ý, đang giằng co thì sau lưng có một giọng nói chen vào, “Đại Bảo không yên tâm, vậy để anh đưa cô Cung Ngũ về, có được không?”



Cung Ngũ nhìn thấy Công tước đại nhân đứng sau lưng Yến Đại Bảo, tay vịn vào vai cô ấy, “Để anh đưa cô ấy về, vừa hay có thể yên tĩnh một chút.”



Ánh mắt Yến Đại Bảo sáng lên, lập tức vui vẻ nói: “Được đó!” Sau đó thì nở nụ cười mờ ám với Cung Ngũ, nở nụ cười mờ ám, vừa nhìn đã biết là đang cố gắng tạo cơ hội cho cô.




Cung Ngũ: “…”



Cô có cảm giác giống như mình bị dính keo 502 rồi, gỡ mãi không ra. Cô thật sự rất sợ, cô thích bàn tay đẹp của đàn ông, nhưng vì đàn ông mà khiến cô trở nên tàn phế thì cả đời này cô sẽ không tìm người đàn ông nào cả, tiếp tục yêu tiền vẫn tốt hơn.



Một lúc lâu sau, Công tước đại nhân vẫn nói ra mục đích cuối cùng: “Lúc ở nước ngoài tôi có học qua vài nhạc cụ, tự thấy mình có thể lên sân khấu biểu diễn. Cô Cung Ngũ có cần người chơi nhạc vào ngày đó không?”



Cung Ngũ: “…”



Công tước đại nhân vẫn nở nụ cười ấm áp và ôn hòa, “Xin lỗi, tôi lại mạo muội rồi.”



Cung Ngũ lại mím môi im lặng, cầu mong cho mau đến núi Cung Thành, kết thúc cuộc trò chuyện khó chịu này.



Không khí lần nữa trở nên nặng nề, Cung Ngũ ngồi không hề thoải mái.



Công tước đại nhân lại mở miệng lần nữa: “Cô Cung Ngũ…”



Cung Ngũ nghe thấy liền quay đầu nhìn qua, cô há nửa miệng nhìn anh, biểu cảm có chút sợ hãi.



“Cô Cung Ngũ không muốn gặp tôi nữa phải không?”



Cung Ngũ bối rối lắc đầu: “Làm gì có chuyện đó? Có duyên sẽ gặp lại.”



Xe lắc lư, thân xe hơi nghiêng, Cung Ngũ biết đang chạy vòng lên núi Cung Thành, sắp đến nơi rồi.



Công tước đại nhân nhìn biểu cảm của cô, mỉm cười nói: “Vậy thì tốt rồi.”



Lúc xuống xe, Cung Ngũ cuống cuồng muốn bỏ chạy, cô không đợi tài xế xuống mở cửa, tự mình đẩy cửa xe ra, lùi vài bước ra ngoài, cúi đầu nặng nề chào, “Rất cảm ơn anh Phí, tạm biệt!”



Người trong xe chỉ nhìn theo hướng cô bước đi chứ không xuống xe. Cách một lớp kính, Cung Ngũ chỉ thấy một bóng đen chứ không rõ biểu cảm trên mặt anh ta.



Xe khởi động, men theo con đường chạy xuống núi. Bóng dáng nhỏ nhắn đứng yên sau kính chiếu hậu lướt qua, cô giống như một con hươu vừa trốn khỏi nanh vuốt của dã thú, lo lắng bất an, ánh mắt hoảng sợ, dưới bầu trời mùa hạ đầy sao, cô đứng ngây ra đó, nhỏ bé và yếu đuối.