Công Tước
Chương 723 : Đến nhà nói chuyện
Ngày đăng: 18:19 30/04/20
Ngày hôm sau là thứ bảy, Nhạc Mỹ Giảo không cần đi làm. Sáng sớm bà đích thân xuống bếp định làm bữa sáng cho Bộ Tiểu Bát, mới vừa lấy nguyên liệu nấu ăn ra, đột nhiên có người đến nói Yến Đại Bảo và mẹ cô ấy đến thăm Tiểu Bát.
Nhạc Mỹ Giảo và Bộ Sinh đều biết Yến Đại1Bảo thích Bộ Tiểu Bát, luôn nói Bộ Tiểu mập mạp đáng yêu, cô ấy chẳng quan tâm thời gian sớm muộn gì mà chạy đến đây, không ngờ mới sáng sớm mà hai mẹ con này lại đến cùng nhau.
Gương mặt Yến Đại Bảo xuất hiện ở trong màn hình đối thoại, cô hô lớn: “Tiểu Bát mở cửa, là chị8đây! Chị là chị Yến Đại Bảo đây!”
Bộ Tiểu Bát mới vừa tỉnh ngủ, tâm tình không tốt, dựa vào lòng Bộ Sinh mè nheo ỉ ôi.
Khách đến nhà, Nhạc Mỹ Giảo chỉ có thể để cô giúp việc nấu cơm, bà nhanh chóng đi thay quần áo.
Bộ Tiểu Bát ở trong lòng Bộ Sinh cũng không dám khóc nháo, chỉ có2thể ỉ ôi. Bộ Sinh không chiều nó, ít nhất ở trong mắt cô giúp việc là như thế. So giữa Bộ Sinh và Nhạc Mỹ Giảo, nhất định là Bộ Tiểu Bát thích mẹ hơn, bởi vì mẹ dịu dàng, ba thì hung dữ.
Triển Tiểu Liên và Yến Đại Bảo vào nhà, Yến Đại Bảo nhìn thấy Bộ Tiểu Bát đã4hô lên: “Tiểu Bát mập! Chị đến rồi!”
Bộ Tiểu Bát một tuổi rưỡi, đã mọc răng, biết nói chuyện còn biết đi nữa. Bởi vì Yến Đại Bảo thường xuyên đến, đối với nó khá tốt nên từ xa thấy Yến Đại Bảo nó đã giơ đôi tay nhỏ mập ra: “Chị bế!”
Yến Đại Bảo chạy tới, giơ tay bế lấy Bộ Tiểu Bát, chu môi dùng sức hôn lên má Bộ Tiểu Bát một cái, “Tiểu Bát, có nhớ chị không?”
Bộ Tiểu Bát gật đầu: “Nhớ!”
Yến Đại Bảo ôm nó vào trong lòng, đung đưa, vui vẻ nói: “Tiểu Bát, có phải là em mập lên không?”
Đứa bé con một tuổi rưỡi, tròn xoe đáng yêu, trắng mập, lúc cười lên híp hết cả mắt lại, lộ ra cái răng nhỏ.
Yến Đại Bảo lấy đồ chơi mới mang đến ra cho nó, Bộ Tiểu Bát vui vẻ nhào qua, nằm bò trên sàn chơi, còn đòi Yến Đại Bảo chơi với nó.
“Tiểu Ngũ bằng tuổi con!” Yến Đại Bảo ngẩng đầu nói một câu.
Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Đúng vậy, Tiểu Ngũ cũng từng nói với tôi, nói nó bằng tuổi Đại Bảo!”
Triển Tiểu Liên: “Sau này cho dù Tiểu Bảo có tìm cô gái thế nào tôi cũng đều tôn trọng nó, chỉ là vừa nghĩ đến Tiểu Ngũ ở bên cậu con trai khác là tôi lại buồn lòng, đó chính là đứa con dâu mà tôi thích, ha ha!”
Nhạc Mỹ Giảo nghe khen mà cũng không biết nói cái gì. Con gái mình là một đứa con gái tốt, nhưng đứa con gái này thật sự có rất nhiều khuyết điểm. Bà thật lòng cảm thấy cậu Phí ưu tú, cảm thấy Tiểu Ngũ không xứng với cậu Phí, đồng thời cũng lo lắng sau này vì chênh lệch giữa hai người mà khiến cho Tiểu Ngũ chịu thiệt thòi.
Nhạc Mỹ Giảo nhìn Triển Tiểu Liên, không dám đáp lời. Thật ra bà phát hiện rằng bà Triển hẳn sẽ là một người mẹ chồng tốt, có điều đây là ở trước mặt bà, hai nhà không có tiền đề quan hệ gì, nếu như Tiểu Ngũ thật sự gả qua, thành con dâu rồi, trạng thái tâm lý có lẽ cũng sẽ khác đi.
Ăn một bữa cơm ở nhà họ Bộ, buổi chiều Triển Tiểu Liên mới dẫn Yến Đại Bảo rời đi.
Tiễn hai mẹ con họ đi, Nhạc Mỹ Giảo ôm Bộ Tiểu Bát đang mơ màng buồn ngủ, lẩm bẩm: “Hôm nay Triển Tiểu Liên đến đây nói chuyện, hình như trong lời nói có hàm ý khác, chẳng lẽ bà ấy thật sự định để Tiểu Ngũ làm con dâu của mình à?”
Bộ Sinh: “Bà ấy nói không tính, quan trọng phải xem ý của cậu Phí và Tiểu Ngũ. Nếu như hai người bọn họ có một người không đồng ý, bà Triển có thích Tiểu Ngũ thế nào đi nữa cũng vô ích. Tiểu Ngũ và em đều sẽ không đồng ý, có phải không?”
Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Nói cũng đúng!”
Rồi bà lại lắc đầu, bế Bộ Tiểu Bát vào phòng ngủ, Bộ Sinh nhấc chân đi qua: “Để bảo mẫu dỗ nó ngủ đi.”
Nhạc Mỹ Giảo đặt Bộ Tiểu Bát đang ngủ lên giường: “Để nó ngủ ở giường nhỏ là được rồi, tôi thấy hình như Tiểu Bát không thích cô Tôn lắm, lần nào cũng chỉ muốn tôi bế.”
Bộ Sinh nhíu mày: “Không thích thì cho nghỉ đi, đổi một người nó thích là được.”