Công Tước

Chương 727 : Trên đời này nào có vận may như vậy

Ngày đăng: 18:19 30/04/20


Cung Ngũ: “Đương nhiên tôi không thể ngăn cản được chị, chỉ cần chị muốn, không có ai có thể ngăn cản được bất cứ lời gì chị muốn nói cả. Tôi thân bại danh liệt cũng được, tôi mất đi tất cả cũng được, vậy1thì



đã sao chứ? Lúc tôi ở Thanh Thành không phải tôi đã mất đi tất cả rồi sao? Tôi trốn khỏi Thanh Thành, nhưng như vậy thì đã thế nào? Đến Gaddles, tôi vẫn có thể rất tốt, cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Tôi có8thể biến từ một đứa học dốt thành học giỏi, tôi không có một người bạn nào ở trường học cả, nhưng sau đó dần dần tôi đã có bạn...”



Cô mỉm cười nói: “Chị Ba, chị nhìn đi, một người chẳng có gì để sợ hãi,2thứ sợ hãi là mất đi lòng tin. Tôi cũng tin tưởng cho dù tôi đi đến đâu, tôi vấp ngã bao nhiêu lần thì tôi đều có thể bò dậy. Chị có thể nói tôi may mắn, tối cũng thừa nhận là tối may mắn.4Nhưng chị Ba à, nếu như tôi có thể may mắn cả đời này, tôi cảm thấy chuyện này cũng rất đáng để kiêu ngạo!”



Cung Ngôn Thanh nhìn chằm chằm cô, hé miệng, “May mắn... có cái gì để mà kiêu ngạo..”



Cung Ngũ mỉm cười: “Một người luôn may mắn thì không phải là may mắn. Chuyện này giống như một người luôn xui xẻo thì nhất định là có nguyên nhân. Nhất định là chị Ba rất hận tôi, đúng không? Chắc chắn chị cảm thấy, tôi dựa vào cái gì mà lại may mắn như vậy, còn chị lại xui xẻo đến thế. Tại sao không công bằng như vậy? Chị Ba, chị chỉ nghĩ đến kết quả, từ trước đến nay chị chưa từng nghĩ đến nguyên nhân, chị quy hết tất cả những gì tốt đẹp cho may mắn của tôi, thế nhưng, số phận của tôi thật sự rất tốt sao?”



“Số của mày đương nhiên tốt rồi!” Cung Ngôn Thanh cất cao giọng, “Số phận của mày mà không tốt thì còn ai tốt nữa?”




Cung Ngôn Thanh cắn môi dưới, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, “Tao đến bước đường ngày hôm nay là do ai làm hại? Chẳng lẽ trong lòng mày không rõ sao?”



“Chị Ba, chị thông minh như vậy, chị có thể không biết rốt cuộc là ai hại mình thành như vậy sao? Chị mang lòng oán hận, chị cảm thấy ai cũng thiếu nợ chị, nhưng trên thực tế, chẳng có ai nợ chị cả. Chị Ba, tôi từng hại chị sao? Mặc dù có lúc tôi xấu bụng, độc mồm, nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng có tâm tư hại chị. Tôi có thể vỗ ngực mà nói, đời này tôi chưa từng có chủ định muốn làm tổn thương ai, lòng thù địch tôi có với chị đều do chị công kích tôi. Tôi cũng biết cáu giận, cũng biết ghét bỏ, ai lại muốn mình luôn bị người khác bắt nạt chứ? Huống hồ là người từ nhỏ đã bị người khác bắt nạt, tính cách nhạy cảm như tôi. Chị Ba, chị đến bước đường ngày hôm nay là do ai làm hại? Là tôi sao? Là Bộ Sinh sao? Là mẹ tôi sao? Hay chị cảm thấy là do chú Út?”



Cô lắc đầu: “Không đúng. Tất cả mọi người đều biết không liên quan đến người khác, tất cả mọi người đều biết tự chị hại chị thành như vậy, nhưng chị không nhìn thấy. Đây chính là cái gọi là người trong cuộc thì mơ hồ ư? Tôi cảm thấy người đối với chị tốt nhất là chú Út. Chú ấy đuổi chị ra khỏi nhà họ Cung nhưng chủ ấy không hoàn toàn



mặc kệ chị. Chú ấy thu xếp trường học cho chị, cho chị tiền, chu cấp cho cuộc sống của chị, tôi cảm thấy như vậy là đủ rồi. Đương nhiên chị có quyền oán hận, có quyền căm ghét, nhưng oán hận rồi, căm ghét rồi thì sao? Tôi cũng hận chứ, vì để tối xuất ngoại, mẹ tôi nhờ nhiều quan hệ như vậy. Rõ ràng tôi đã nói với bà ấy là tôi không muốn đi, tôi không muốn bị bà ấy vứt bỏ, nhưng cuối cùng tôi vẫn bị bà ấy nghĩ cách bắt phải đi. Sau khi đi rồi tôi đã hiểu, không phải là bà ấy không cần tôi nữa, bà ấy chỉ là hy vọng tôi đừng đắm chìm trong miệng lưỡi người đời



Thanh Thành, bà ấy hy vọng tối đổi một môi trường khác, bắt đầu lại từ đầu. Tôi làm được rồi, tôi đi ra khỏi cái môi trường kia, thoát khỏi những chuyện rối loạn kia, nhưng tôi cảm thấy chị Ba vẫn sống trong quá khứ”