Công Tước
Chương 74 : Thiếu niên và thiếu phụ 2
Ngày đăng: 18:11 30/04/20
“Mẹ, con về rồi!” Cung Ngũ dẹp đi tâm trạng không vui lúc nãy, mỉm cười để lộ hàm răng trắng tinh.
Lúc Nhạc Mỹ Giảo nhìn thấy Cung Ngũ thì vẫn bình thường, khi bà định nói chuyện thì nhìn thấy Bộ Sinh cũng bước vào, sắc mặt lập tức thay đổi, “Cậu đến làm gì?”
Bà chặn lại trước cửa, “Tiểu Ngũ, con với Bộ Sinh mau về đi, mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng chạy về đây.”
Nét mặt vui vẻ của Cung Ngũ liền xụ xuống, cô biết là do Bộ Sinh liên lụy mình. Cô quay lại nhìn Bộ Sinh, tầm mắt anh ta xuyên qua cánh cửa đang hé mở, nhìn vào đôi giày da của nam đang để trên kệ giày cạnh cửa.
Sắc mặt anh ta từ hờ hững chuyển sang u ám, chân mày cũng từ từ chau lại. Lúc này, Cung Ngũ nghe thấy tiếng của một người đàn ông trong nhà truyện ra, “Tiểu Nhạc, đây đều là do em chuẩn bị sao?”
Bộ Sinh đột nhiên đẩy Nhạc Mỹ Giảo đang đứng cạnh cửa ra, trực tiếp xông vào trong.
Cung Ngũ sững sờ, sau đó thì nghe thấy tiếng bàn ghế đụng vào nhau, rồi tiếng la hét đau đớn của một người đàn ông lạ mặt: “Cậu là ai? Bị điên à? Ui da!... Có ai không?”
Nhạc Mỹ Giảo đã xông vào: “Bộ Sinh, cậu điên rồi! Dừng tay mau!”
Cung Ngũ vội vàng chạy vào, nhìn thấy Bộ Sinh thường ngày vốn có khí chất hào hoa phong nhã, vóc dáng cao ráo, trẻ hơn so với tuổi của mình, hiện giờ động tác đánh người vừa chuẩn vừa mạnh. Bàn trà trong phòng khách toàn là máu, máu mũi của người đàn ông kia vẫn còn đang chảy ra.
Cung Ngũ định bước tới nhưng không dám, “Mẹ, làm sao bây giờ?”
“Bộ Sinh! Bộ Sinh! Đừng đánh nữa, chết người đấy! Tiểu Ngũ, đừng ngây ra đó, mau đến kéo người ra!”
Cung Ngũ đứng bên cạnh cũng quan sát thấy Bộ Sinh đánh người đàn ông mập kia rất mạnh. Nhưng khi mẹ cô bước đến gần thì động tác của anh liền thu lại.
Cung Ngũ vội vàng bước tới, giúp mẹ cô kéo Bộ Sinh ra: “Bộ Sinh, là mạng người đó, sắp chết người rồi, anh mau dừng lại đi!”
Tên mập đó lúc đầu còn muốn đánh Bộ Sinh vài cái, nhưng sau cùng chỉ biết ăn đòn, nằm dài trên sofa thở hồng hộc.
Ánh mắt của Bộ Sinh dần trở nên đỏ ngầu, anh nghiến răng, nắm tay bị Nhạc Mỹ Giảo kéo ra vẫn còn đang run, há to miệng thở gấp.
Bộ Sinh ngả người ra sau, bật cười: “Đó là khách gì? Khách *** gì chứ? Em nghĩ tôi ngốc sao?”
“Ừ, anh ta không phải khách của tôi, anh ta là bạn trai tôi, nói như vậy cậu hài lòng chưa?” Nhạc Mỹ Giảo vô cảm nói tiếp: “Cậu dựa vào cái gì mà vào nhà tôi đánh bạn trai tôi?”
Bộ Sinh cười nhạo: “Bạn trai? Một ông già có thể vét được năm cân mỡ từ trong bụng?”
Nhạc Mỹ Giảo bình tĩnh lại rồi nói: “Vậy thì sao? Tôi thích...”
“Nhạc Mỹ Giảo!” Anh cất cao giọng, “Em đừng để tôi đuổi cùng giết tận!”
Nhạc Mỹ Giảo nhìn anh hỏi: “Bộ Sinh, cậu có biết cậu đang làm gì không? Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
“Tôi yêu em!”
Nhạc Mỹ Giảo bật cười: “Cho nên?”
Bộ Sinh nhìn bà chăm chăm: “Đừng có qua lại với những người đàn ông tạp nham nữa.”
Nhạc Mỹ Giảo thở dài: “Bộ Sinh, nếu cậu muốn kết hôn thì tìm một cô gái tốt để lấy, đừng trì hoãn vì Tiểu Ngũ nữa. Tuy tôi hi vọng có thể lợi dụng thân phận của cậu để bảo vệ cho Tiểu Ngũ ở nhà họ Cung, nhưng tôi cũng không muốn làm trái lương tâm của mình. Còn về chuyện tôi qua lại với ai thì đó là chuyện của tôi, dù cậu không chấp nhận thì cũng phải từ từ chấp nhận.”
“Nhạc Mỹ Giảo!” Bộ Sinh cắt ngang: “Người tôi yêu là em!”
Nhạc Mỹ Giảo cười thành tiếng: “Bộ Sinh, tôi lớn hơn cậu mười một tuổi, chúng ta không hợp nhau đâu.”
“Tôi không quan tâm! Tôi không quan tâm!”
“Được rồi.” Trên mặt Nhạc Mỹ Giảo nở nụ cười mỉa mai: “Nếu cậu đã không để tâm, lại liên tục nói yêu tôi, vậy kết hôn đi! Tôi tìm cho một người ba dượng vừa trẻ vừa có tiền, đỡ cho nó phải gánh chịu ánh mắt khinh thường của người nhà họ Cung.”