Công Tước

Chương 748 : Đội lạc đà

Ngày đăng: 18:19 30/04/20


Người trước mặt nghe động tỉnh phía dưới, có người nhận lấy đá phát sáng, một người khác dùng tư thế con ếch xanh dán lên đá, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, tất cả những người khác đều ngồi xổm tại chỗ.



Qua một lúc lâu sau, hình như xác nhận bên ngoài không có ai, lập tức có bốn năm người đi lên cùng đẩy một tảng đá to sang một bên, tảng đá lớn lăn ra, trời đất bên ngoài và gió hơi1lạnh lập tức thổi vào. Sau khi đám người ra hết ngoài, bọn họ lại lần nữa chặn cửa hang lại.



“Anh Tiểu Bảo, người đã đi hết cả rồi, hầm mỏ làm thế nào đây?” Cung Ngũ lo lắng: “Đều là vàng!”



Anh cười, hạ thấp giọng trả lời: “Cửa hầm mỏ bị người cho nổ, đá chặn mất rồi, tạm thời cũng không dọn sạch được. Người quan trọng hơn hầm mỏ, đợi trở về rồi đến sau!”



“Ngài Edward!” Người dẫn đường quay lại, “Vì lý8do an toàn, chúng ta phải chia ra ba đường, cho dù là đội nào liên lạc được với người bên ngoài trước đều phải thông báo ngay cho phu nhân nghĩ cách cứu viện ngài Edward”



Công tước đại nhân gật đầu: “Chia đều đồ ăn thức uống ra, lập tức hành động, đừng ở gần đây làm chậm trễ thời gian”



Anh quay đầu gật đầu với vệ sĩ theo bên mình ở đằng sau, cầm tay Cung Ngũ, nhanh chóng biến mất ở trong màn2đêm, người phụ trách bảo vệ Công tước theo sát phía sau. Cung Ngũ quay đầu nhìn khu mỏ tối đen như mực, mơ hồ nghe được tiếng súng từ bên trong.



Xung quanh không có ai nói chuyện, Cung Ngũ mím môi, bắt chước tư thế khom eo của Công tước đại nhân, dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy về phía trước, trong bóng đêm bao phủ, nhanh chóng chạy về phía trước.



Trời hôm nay có sao, người dẫn đầu nhìn sao phân biệt4phương hướng, hạ thấp giọng nói: “Ngài Edward, bây giờ chúng ta không thể quay đầu lại, chắc chắn bọn chúng đã thiết lập xong cạm bẫy đại chúng ta tự chui đầu vào lưới rồi, mục đích chính là ép chúng ta đến gần sa mạc, chúng ta chỉ có thể đi về phía trước”



Công tước đại nhân im lặng một lúc, quay đầu nhìn Cung Ngũ, Cung Ngũ lập tức mở miệng: “Em không sao! Anh Tiểu Bảo anh không cần lo lắng cho em, em có thể chịu khổ hơn anh tưởng tượng nhiều. Chỉ cần mọi người chịu được, em cũng có thể chịu được!”



Đương nhiên cô đã sớm nhét sủng trong tay vào trong túi xách rồi, nếu như lúc cần thiết cô còn không ngại lấy ra dùng.



Đeo ba lô ở trước mặt, Công tước đại nhân hỏi: “Trong túi có cái gì thế? Nếu không có gì thì có thể vất đi.”



Cung Ngũ trả lời: “Trong túi xách là tiền!”


“Anh Tiểu Bảo” Cung Ngũ đột nhiên dùng tiếng Trung mở miệng.



Công tước đại nhân trả lời: “Ừ, sợ à?”



Cung Ngũ lắc đầu: “Không sợ. Em có một vấn đề muốn hỏi anh.”



Anh cười: “Vấn đề gì, Tiểu Ngũ hỏi đi”



Cung Ngũ: “Chúng ta sẽ chết sao?”



Anh lắc đầu: “Không đâu.”



“Vậy...” Cô lại hỏi: “Anh Tiểu Bảo, anh có bỏ em lại không?”



Anh đột nhiên dừng bước, giơ tay ra nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô, “Không đâu!”



Cung Ngũ gật đầu: “Được!”



Anh cười, tiếp tục kéo tay cô chạy về phía trước.



Lúc sắc trời sáng dần lên, đoàn người không biết đã đi được bao xa, đợi lúc Cung Ngũ quay đầu lại, phát hiện khu mỏ đã biến mất ở trong tầm mắt.



Lúc mặt trời vừa nhô lên, đoàn người ngồi xuống ăn uống, thức ăn mỗi người được chia có hạn, đây là vì bổ sung thể lực cần thiết, đồng thời lại phải gìn giữ đồ ăn thức uống cho hành trình dài.



Cung Ngũ vừa cẩn thận ăn lương khô vừa sờ cái túi trong lòng, con ngươi đảo qua đảo lại, quan sát mặt mỗi người.



Công tước đại nhân hỏi: “Không quen à?”



Cung Ngũ lắc đầu: “Vẫn ổn ạ” Uống hai ngụm nước, cô vội vàng đậy nắp lại sợ nước bị bốc hơi.