Công Tước

Chương 754 : Không chết được

Ngày đăng: 18:19 30/04/20


Buổi sáng Cung Ngũ giật mình tỉnh dậy, thu dọn lại nơi ngày hôm qua đã dọn lại một lượt, lại lôi nửa tấm thảm kia ra phơi lên lưng lạc đà, gấp vải1bạt lại. Cô đút cho Công tước đại nhân ăn thêm bốn miếng bánh



quy, chia cho Saiwen hai miếng, cố ăn hai miếng nữa, sau đó nhét đồ trong túi giấy dầu vào trong8tay Saiwen, nói: “Đây là đồ ăn cả ngày hôm nay của anh, còn đây là nước. Anh cười lạc đà không có việc gì làm thì hãy chọn hết đồ có thể ăn2được bên trong ra. Bánh quy tiết kiệm được chỉ có thể cho một mình anh Tiểu Bảo ăn”



Saiwen mở ra nhìn thấy là thức ăn hỗn tạp, Cung Ngũ lại đưa cho anh4ta một cái túi vải: “Sau khi anh chọn ra, có thể để vào trong này để dự trữ



Saiwen không lên tiếng, đang ngồi ở trên lưng lạc đà bắt đầu chọn phần đồ ăn còn lại, nếu không hôm nay khẳng định anh ta không có cơm trưa để ăn.



Công tước đại nhân được Cung Ngũ đặt lên mấy miếng vải bạt, dùng dây thừng buộc lại, tìm được mấy cành cây khô có chạc cây, mắc mấy miếng vải lên cành cây dùng làm lán che nắng nóng cho anh. Cô lại dùng hai sợi dây thừng chắp vá lại buộc ở hai bên thần lạc đà. Saiwen cưỡi lạc đà đi ở sau cùng, trông nom Công tước đại nhân, Cung Ngũ dắt lạc đà đi đầu tiên phụ trách dẫn đường.



“Anh Tiểu Bảo, chúng ta xuất phát thôi!” Cung Ngũ kéo dây cương lạc đà, dẫn đầu, đạp lên bụi bặm và đất cát, bắt đầu đi về phía trước: “Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta chính là gấp rút lên đường, sẽ đi một ngày đường, không có nghỉ ngơi!”



Cung Ngũ đi mệt rồi, cô liền leo lên lưng lạc đà cưỡi, chỉ huy lạc đà đi về phía trước. Để đề phòng lạc đường, cứ đi được một đoạn đường, cô lại dừng lại kiểm tra kim chỉ nam. Từ trước đến nay Cung Ngủ không biết kim chỉ nam như thế nào, chỉ trong thời gian ngắn ngủn cô đã có thể nhanh chóng phân biệt được rõ phương hướng. Cô đeo đồng hồ của Công tước đại nhân trên tay, lần đầu tiên cô biết hóa ra trên đồng hồ cũng có thể gắn kim chỉ nam, mặc dù là một cái nho nhỏ nhưng rất chính xác, như vậy là đủ rồi.



Saiwen cưỡi trên lưng lạc đà suốt, anh ta trơ mắt nhìn cô gái yêu kiều vốn dĩ có chuyện hay không có chuyện đều dán vào trong lòng Công tước đó giờ đây đã lắc mình biến hóa thành một người có năng lượng nhất trong sa mạc, trở thành nòng cốt và chỗ dựa của đoàn đội chỉ có ba người này.



Cung Ngũ đang cúi đầu nhìn kim chỉ nam, ngẩng đầu lên muốn phân biệt phương hướng, đột nhiên thấy phía trước có hai người đi tới hướng này.



Cung Ngũ vội vàng siết dây cương lạc đà, quát lạc đà dừng lại, cô nhảy xuống, nhanh nhẹn cài súng lên người, lại giơ tay nhắc nhở Saiwen: “Phía trước có hai người, rất khả nghi!”




Cung Ngũ gật đầu: “Tôi có thể hiểu được.” Cô quay đầu nhìn Công tước đại nhân, lại nói: “Nhưng tôi không tán thành, bọn chúng không phải từ bỏ cướp bóc, mà là cướp bóc không thành công”



Cô đứng lên, nhấc chân đi về phía xa, “Anh đừng nhúc nhích, tôi sẽ trở lại rất nhanh”



Saiwen vội vàng hô lên: “Ngũ tiểu thư!”



Cung Ngủ không quay đầu lại, chỉ nói: “Chúng ta không có thời gian chơi trò mèo vờn chuột với bọn chúng, anh Tiểu Bảo đã sốt một ngày một đêm rồi, chúng ta phải nhanh chóng đến căn cứ.”



“Ngũ tiểu thư, cô không thể đi!” Saiwen dịch về phía trước hai bước, bởi vì động đến cái chân gãy mà không nhịn được kêu lên một tiếng, anh ta đứt hơi khản tiếng gọi: “Ngũ tiểu thư!”



Cung Ngũ tiếp tục đi về phía trước.



Saiwen lăn liên tiếp hai vòng, lăn đến phía Công tước: “Ngài Edward...”



Công tước đại nhân trong cơn hôn mê hình như nghe được tiếng Saiwen, anh khẽ động cái tay cầm súng, mấp máy môi, mê sảng nói hai chữ: “Tiểu Ngũ..”



Cung Ngũ bỗng nhiên dừng chân lại.