Công Tước

Chương 767 : Đẹp trai từ nhỏ đến lớn

Ngày đăng: 18:19 30/04/20


Công tước đại nhân dẫn theo Cung Ngũ cùng đi. Đến giờ đầu óc Cung Ngũ vẫn mơ hồ, không biết cái gì là cái gì. Nhưng cô rất hiếu kỳ đối với sự tiếp đón và người dân của BanSha, ai cũng đen nhẻm nhưng lại mặc áo choàng dài màu trắng, thật không biết bọn họ nghĩ gì.



Khi gần tới hoàng cung, con đường1bằng phẳng trước mặt xuất hiện những tấm thảm đỏ rất dài, chạy dài đến bên trong cung điện.



So với sự tiêu điều bên ngoài thành phố thì cung điện rõ ràng là nguy nga đồ sộ hơn.



Đây là lần thứ hai Cung Ngũ nhìn thấy Quốc vương trẻ tuổi của một đất nước, so với vị Quốc vương Bệ hạ gây nhom của Gaddles thì8vị Quốc vương này rõ ràng đẹp trai hơn rất nhiều.



Gương mặt giống phương Đông, nhưng hốc mắt lại mang đặc trưng của con người nơi đây, làn da không phải kiểu đen nhẻm nhưng cũng không trắng giống như bọn họ.



Cung Ngũ cảm thấy Quốc vương anh tuấn trẻ tuổi này nhìn có chút quen mắt, hình như đã từng thấy ở đâu đó. Cố2và Công tước đại nhân cùng nhau hành lễ rồi chậm rãi đứng dậy.



Cô vẫn không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ thấy lần này thái độ của Lý Tư Không đã cung kính hơn lúc nãy rất nhiều. Quốc vương còn nói chuyện với Công tước đại nhân.



Lẽ nào lần này trở về cô lại phải học thêm một ngôn ngữ nữa?



Quốc vương giữ4bọn họ lại dùng cơm trưa, thức ăn bưng lên bàn toàn là những động vật kỳ quái, thậm chí còn có đĩa thịt rắn được tạo hình lượn vòng như con rồng. Cung Ngũ thử một miếng, cảm thấy mùi vị không tệ.



Cả buổi tiếp kiến, tuy cô là người tham gia nhưng thật ra cô không hiểu gì cả, hoàn toàn không biết người ta đang diễn cái gì, cũng không hiểu tại sao Quốc vương lại triệu kiến Lý Tư Không.



Theo lý mà nói, là Công tước đại nhân của Gaddles, không phải anh Tiểu Bảo nên được xem trọng hay sao? Đến khi mặt trời lặn, Lý Tư Không cuối cùng cũng muốn về.



Quốc vương đưa anh ta đến cửa cung điện, còn đưa cho anh ta một lá thư, lại bảo Lý Tư Không dẫn đi hai người đàn ông lực lưỡng mặt không biểu cảm, gương mặt càng giống với người phương Đông hơn.



Cung Ngũ: “...”



Toàn bộ quá trình cô đều mang vẻ mặt lờ mờ mơ màng.




“Ha ha ha ha...” Lý Tư Không cười nghiêng ngả, “Bị lừa rồi à?”



Cung Ngũ tức giận: “Hừ!”



“Được rồi, được rồi.” Lý Tư Không mỉm cười nói: “Không phải lúc nãy cổ vừa hỏi, tại sao ở đây tôi lại được xem trọng hơn Bảo sao? Còn được Quốc vương triệu kiến? Đó là vì ba tôi là anh trai của Quốc vương đó.”



Cung Ngũ gối đầu lên chân của Công tước đại nhân, nói: “Anh Tiểu Bảo em ngủ đây, anh ngủ ngon.”



Lý Tư Không nổi giận: “Cô có ý gì? Cô có ý gì đây? Cô hỏi ông đây, ông đây trả lời cổ xong cô lại không thán phục mà bỏ đi ngủ à?!”



Cung Ngũ trợn mắt: “Anh cho rằng mình đang xuyên không à? Còn anh trai của Quốc vương nữa... Đó là anh trai của vua, anh nghĩ tôi ngốc à?”



Lý Tư Không: “Đó là tự cô hỏi, ông đây trả lời thì lại không tin!”



Cung Ngũ đột nhiên ngẩng đầu, hét to một tiếng: “Tôi nhớ ra rồi! Tôi cứ nghĩ tại sao Quốc vương Bệ hạ trông quen mặt như vậy, thì ra là trông giống chú Lý!”



Thật sự rất giống, chỉ là trẻ hơn chú Lý một chút.



Lý Tư Không trừng mắt: “Vậy cô nghĩ tôi lừa cổ à? Bảo, cậu nói đi!”



Cung Ngũ nhìn Công tước đại nhân, Công tước đại nhân mỉm cười, gật đầu: “Cậu ta nói đúng, chú Lý thật sự là anh trai của Quốc vương Bệ hạ. Nếu không phải chú ấy không quan tâm đến chính trị, thì có lẽ hiện giờ Quốc vương BanSha là chú ấy”



Cung Ngũ mím môi, liếc mắt nhìn Lý Tư Không, “Anh Tiểu Bảo, theo như anh nói, không phải Lý Tư Không là Vương tử sao?”



Lý Tư Không cười lạnh một tiếng: “Vậy cô nghĩ là gì?” Anh ta ngập ngừng rồi đột nhiên nói: “Nhưng mà, tôi không phải là con ruột của ba, theo như cách nói cổ đại thì tôi nhiều nhất cũng chỉ là Thân vương mà thôi, khẳng định không phải là kiểu Vương tử gì đó”



Cung Ngủ không nói gì thêm, dù sao thì cũng liên quan đến chuyện ba mẹ ruột, chuyện tổn thương như vậy có im lặng sẽ tốt hơn.



Lý Tư Không liếc cô, “Câm rồi à? Lưỡi bị mèo tha đi rồi à? Này, biểu cảm gì kia? Cô mà còn bày vẻ mặt đó ra ông đây sẽ đánh cô sưng mặt đấy!”



Cung Ngũ: “...”



Lý Tư Không thở dài, nói: “Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn. Tuy tôi không phải là con ruột của ba, nhưng mà ba tôi tốt với tôi hơn anh trai tôi rất nhiều, lúc nhỏ có món gì ngon thì tôi luôn cướp lấy đầu tiên. Đương nhiên anh tôi cảm thấy không cần phải tranh giành những thứ đó, chị tôi thì cảm thấy giành với tôi sẽ rất mất mặt... Tóm lại, ba mẹ tôi thương tôi nhất!”