Công Tước

Chương 809 : Còn sống được bao lâu?

Ngày đăng: 18:20 30/04/20


Vào buổi chiều, Triển Tiểu Liên nhận được tin tức phủ Công tước vì một lí do nào đó mà bị niêm phong. Sau khi trở về nhà bà lấy một tờ giấy cũ màu vàng được bảo quản trong gói mặt nạ, để vào trong túi tài liệu, cho người mang đến chỗ Layla, cùng đi đến Gaddles.



Bà suy nghĩ rồi gọi điện thoại cho Nhạc Mỹ Giảo, nói đột nhiên rất nhớ Tiểu Bát.



Khi đến biệt thự1thì Bộ Tiểu Bát vừa ngủ một giấc thật ngon, tinh thần rất tốt, đang ngồi trên thảm chơi xe hơi nhỏ. Ban đầu nó còn nghĩ là chị Đại Bảo đến, đến khi chạy ra ngoài cửa thì phát hiện không phải là chị Đại Bảo.



Bộ Tiểu Bát chớp đôi mắt đen láy to tròn, rũ đầu nhỏ xuống, quay trở lại thảm ngồi xuống chơi.



Triển Tiểu Liên không kìm được mà mỉm cười: “Tiểu Bát, biểu cảm8gì thế kia? Thất vọng thế à?”



Vì Triển Tiểu Liên nói muốn đến, Nhạc Mỹ Giảo đặc biệt vội vã về nhà, đang ngồi trên thảm chơi cùng Bộ Tiểu Bát, “Chị Triển qua đây ngồi này, tôi cũng vừa về thôi. Chị đến thật là trùng hợp”



Triển Tiểu Liên mỉm cười cởi giày ra ngồi xuống bên cạnh Bộ Tiểu Bát, “Tiểu Bát lớn lên thật là dễ thương.”



Bộ Tiểu Bát ngẩng đầu, giọng nói ngây ngô mở2miệng: “Tiểu Bát, đẹp trai! Chị Đại Bảo, xinh gái!”



Nhạc Mỹ Giảo cảm thấy mất mặt: “Con còn không biết ngại mà nói mình là đẹp trai! Con mập thì có”



Bộ Tiểu Bát bĩu môi không vui: “Đẹp!”



Đó là tư tưởng mà Yến Đại Bảo truyền cho Bộ Tiểu Bát, em bé mập sẽ rất đẹp trai, Bộ Tiểu Bát đã nhớ kỹ điều đó.



Triển Tiểu Liên cười đau cả bụng, “Lúc nhỏ Đại Bảo đã cảm thấy bản4thân mình mập sẽ rất xinh xắn, cảm thấy cô bé mập mạp sẽ rất đẹp. Bây giờ, nó lại dạy Tiểu Bát rằng bé mập sẽ đẹp trai”



Nhạc Mỹ Giảo xoa đầu Bộ Tiểu Bát: “Đừng đẹp trai như vậy, gia đình thế này, đẹp trai quá sẽ không có lợi”


Bộ Tiểu Bát mơ màng ngẩng đầu, tròn xoe mắt nhìn, không ai nói tới cậu, cậu lại cúi đầu vểnh mông bỏ dưới đất tiếp tục chơi ô tô.



Sau khi tự chơi một hồi, cậu đứng dậy lắc lư chạy đi tìm Bộ Sinh.



Vừa chạy vào chẳng bao lâu, Nhạc Mỹ Giảo và Triển Tiểu Liên ở bên ngoài liền nghe thấy tiếng khóc hu hu của Bộ Tiểu Bát vang lên, sau đó Bộ Tiểu Bát cúi mặt chạy đến bên cạnh Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ ơi...”



Hai gò má trắng trẻo mập mạp bị nhéo đến đỏ ửng, nhìn thấy liên khiến người ta đau lòng.



Triển Tiểu Liên: “...”



Nhạc Mỹ Giảo tức giận suýt chút ném đồ đạc: “Bộ Sinh, cậu bị bệnh rồi à? Cậu vừa mới về một chút mà đã chọc cho thằng bé khóc lên rồi!”



Bà vội vàng chạy qua bế Bộ Tiểu Bát lên, “Bảo bối đừng khóc, ba là kẻ xấu!”



Dỗ một hồi, bà để Bộ Tiểu Bát xuống, nói với Triển Tiểu Liên: “Chị Triển giúp tôi trông chừng Tiểu Bát một chút, tôi đi hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Chị đợi một lát nhé!”



Nhạc Mỹ Giảo tiện tay chụp lấy gối trên sofa, tức giận đùng đùng đi vào phòng sách tìm Bộ Sinh, sau khi bước vào thì đóng cửa lại, ném gối vào mặt Bộ Sinh, cố gắng nhỏ tiếng mắng anh ta: “Cậu có bệnh đúng không? Cậu nhéo mặt Tiểu Bát làm gì? Cậu còn nhéo thật nữa, nó không biết đau sao?”



Bộ Sinh giơ tay chụp lấy gối, “Anh chỉ thích chọc nó chút thôi, đâu có đánh thật đâu.”



Nhạc Mỹ Giảo hít thật sâu: “Sau này cậu tránh xa Tiểu Bát một chút cho tôi!”



Thích nó liền nhéo mặt nó? Còn nhéo tới mức mặt Tiểu Bát đỏ ửng? Đó là có bệnh! Tức chết đi được!



Trước khi ra cửa, Nhạc Mỹ Giảo giơ tay chỉnh lại đầu tóc, tiếp tục nho nhã bước ra ngoài, nói chuyện với Triển Tiểu Liên.