Công Tước

Chương 825 : Em trai bị cướp đi rồi

Ngày đăng: 18:20 30/04/20


Đối mặt với sự nhiệt tình của Triển Tiểu Liên, Cung Ngũ chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào.



Trước kia Cung Ngủ không có cảm giác gì, chỉ cho rằng Triển Tiểu Liên vô cùng thông minh, không giống với người khác. Bây giờ lại gặp nhau, Cung Ngũ có chút cẩn trọng. Đây là mẹ của anh Tiểu Bảo, là mẹ chồng tương lai của cô, cô phải biểu hiện tốt một chút. Nếu không bà ấy1không thích cô thì không phải sẽ thành mẹ chồng ác hay sao?



Triển Tiểu Liên tươi cười. Đã lâu không gặp, bà cảm thấy hình như Tiểu Ngũ đẹp hơn cũng có khí chất hơn, quan trọng nhất là đến dáng đi cũng không hấp tấp giống trước kia nữa. Không đến nỗi gọi là tiểu thư khuê các nhưng cũng đã trở nên chững chạc hơn nhiều.



“Tiểu Ngũ đi đường có vất vả không?” Triển Tiểu Liên8cười hỏi.



Cung Ngũ vẫn chưa trả lời, Lý Tư Không đã gào lên: “Di Triển, dì còn không thèm hỏi đến cháu, không công bằng! Cô ta ngủ cả đường, ngủ y như heo, dì nói cô ta có vất vả không?”



Cung Ngũ trợn mắt: “Cậu hai Lý, có phải là anh quá ức hiếp người khác rồi không hả? Tôi sẽ gọi điện thoại cho anh Tiểu Bảo!”



Lý Tư Không khinh thường: “Trừ chiều này ra cô2còn chiều nào khác không hả? Có biết mất mặt không hả? Lớn như vậy rồi mà động một chút là đi mách lẻo”



Cung Ngũ hừ một tiếng: “Anh cũng đi mách lẻo còn nói tôi. Cô Triển cô không biết đâu, lúc ở Gaddles cậu hai Lý luôn bắt nạt cháu, cực kỳ đáng ghét!”



Triển Tiểu Liên trợn mắt nhìn Lý Tư Không một cái: “Cháu là đàn ông đàn ang mà suốt ngày bắt nạt Tiểu4Ngũ làm gì chứ? Thú vị lắm à?”



Lý Tư Không: “Di Triển, cô ta nói cái gì dì cũng tin à? Rốt cuộc ai thân thiết với dì hơn vậy?”



Triển Tiểu Liên hếch cằm lên: “Ngoan, mau về nhà đi. Ba mẹ cháu nghe nói hôm nay cháu về thì vui lắm đó. Đã lâu như vậy không gặp cháu, chắc chắn là nhớ cháu muốn chết rồi. Mau về đi”



Cuối cùng Lý Tư Không cũng cảm nhận được cái gì gọi là đạo lý có mới nới cũ, nghĩ thôi đã thấy buồn bực rồi.



Đợi Lý Tư Không đi rồi, Cung Ngũ bị Triển Tiểu Liên giữ lại ăn cơm trưa, không cho về ngay.



Hai người ngồi trên sofa, Triển Tiểu Liên nói chuyện với cô, “Tiểu Bảo gọi điện thoại cho cô nói không về được. Ôi chao, cô vốn nghĩ là nó sẽ về cùng Tiểu Ngũ nữa. Cái thằng này đúng thật là, nói không giữ lời gì cả, người làm mẹ như cố đây cũng không vui”
Cung Ngũ: “...”



Qua một lúc lâu sau, Triển Tiểu Liên đi vào: “Đợi đói rồi đúng không? Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi.”



Cung Ngũ mím môi, ngoan ngoãn chuẩn bị ăn cơm.



Yến Hồi bên kia nổi giận đùng đùng đá tung cửa phòng ăn ra, còn thuận tiện trừng Cung Ngũ một cái: “Ai cho con nhóc xấu xí này đến đây hả?”



“Tôi. Ông có ý kiến gì à?” Triển Tiểu Liên liếc cô: “Tiểu Ngũ không cần để ý đến ông ta, chúng ta ăn cơm thôi.”



“Bà phản quá rồi!”



Cung Ngũ vẫn ngoan ngoãn nói: “Cháu chào chủ Yến, hôm nay cháu mới từ Gaddles về, tiện đi cùng xe của cậu hai Lý đến đây, làm phiền chú và cố Triển rồi.” Cô lại ngước mặt lên hỏi: “Chú Yến, buổi chiều Yến Đại Bảo có về không? Cháu rất nhớ cậu ấy”



Yến Hồi nhìn cô một cái, đột nhiên đi đến cạnh cửa. Cung Ngũ lén nhìn, phát hiện trên tường cạnh cửa có dán



một tờ giấy nhìn giống như thời khóa biểu, sau đó Yến Hồi trả lời: “Buổi chiều Yến Đại Bảo không có tiết. Bà tám, chắc chắn Yến Đại Bảo đang trên đường trở về rồi, bà lại không đợi Yến Đại Bảo của ông đây mà lén ăn cơm với con nhóc xấu xí này!”



Ông ta đi qua vỗ “rầm” một cái lên bàn, “Không được ăn, đợi Yến Đại Bảo!”



Cung Ngũ vội vàng đặt đũa xuống: “Yến Đại Bảo về rồi ạ? Tốt quá rồi! Cô Triển, chủ Yến, vậy cháu không ăn nữa, cháu đợi Yến Đại Bảo về rồi cùng ăn!”



Triển Tiểu Liên giơ tay chống đầu, “Yến Đại Bảo về ông để nó nhìn thấy phòng khách bừa bãi thế này à? Cũng không sợ trần nhà rơi xuống đập vào đầu Yến Đại Bảo hả?”



Yến Hồi nghe thấy thế lập tức xông ra ngoài, bên ngoài đã có người đang dọn dẹp rồi, trần nhà quả nhiên bị rách ra một đường, phải sửa chữa lại.