Công Tước

Chương 842 : Tất cả đều là vì tiền

Ngày đăng: 18:20 30/04/20


Cung Cửu Dương: “Nhìn chú Út giống như đang nói đùa với cháu à?”



Cung Ngũ nhìn chằm chằm người đang đi đến, đợi cô ta đi gần rồi cô mới phát hiện mình không nhìn nhầm: “Tần Tiểu Ngư!”



Mặc dù Tần Tiểu Ngư đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt sáng long lanh đặc biệt kia của cô ta rất nổi1bật. Cô ta nhìn về phía Cung Ngũ, “Cung Ngũ?”



Tần Tiểu Ngư tháo khẩu trang xuống, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Cung Ngũ, sau đó hai người yên lặng rất lâu rồi đồng thanh nói: “Sao cậu lại ở đây?”



Hỏi xong, hai người lại ngẩn ra, Cung Ngũ chỉ Cung Cửu Dương đang bưng ly trà uống, nói: “Đây8là chú Út của tớ!”



Tần Tiểu Ngư run rẩy giơ tay ra, chỉ Cung Cửu Dương hỏi Cung Ngũ: “Đây chính là người chú Út cầm thú đó của cậu à?”



Cung Ngũ sửa lại, “Đây chính là chú Út anh tuấn đẹp trai tiêu sái nhiều tiền của tớ.”



“Mẹ kiếp tiên sư nhà anh!” Tần Tiểu Ngư tức giận chửi2ầm lên: “Bà đây đã nói mà, tuyệt đối là một cái bẫy!”



Cô ta cởi tạp dề trên người xuống, đập lên người Cung Cửu Dương: “Bà đây không làm nữa, đã sớm biết anh không phải thứ tốt đẹp gì rồi, chơi bà đây à!”



Cung Ngũ: “.”



Cung Cửu Dương ghét bỏ ném tạp dề xuống đất, chậm rãi nói:4“Không làm nữa? Được thôi. Cái bao cao su em bán đó cũng không cần đưa đến nữa.”



“Cái gì? Nói xong rồi, ký hợp đồng rồi, hàng tôi cũng đặt rồi!” Tần Tiểu Ngư lại tức giận, “Tôi nghi ngờ anh là người chú Út cặn bã cầm thú súc sinh Cung Ngũ nói đó, anh còn không thừa nhận!”



“Vậy em đi tố cáo anh đi.” Cung Cửu Dương cười vui vẻ nói.



Tần Tiểu Ngư: “.”



Cung Ngũ ở bên cạnh nghe không ngẩng đầu lên nổi, yếu ớt giơ tay: “Cái đó... chú Út, cháu đi trước đây”



“Đừng đi, ở lại ăn cơm trưa đi” Cung Cửu Dương chống cằm, tao nhã uống trà, “Nói chú Út cầm thú súc sinh cặn bã, chú Út lại không tức giận, chạy cái gì mà chạy?”



Cung Ngũ: “.”



Cung Cửu Dương lại nhìn Tần Tiểu Ngư: “Còn làm việc nữa không?”



Tần Tiểu Ngư yên lặng nhặt lên tạp dề lên, không nói gì nữa, cầm chậu đựng đồ ăn của gà đi rửa sạch.
Đề tài quá mạnh bạo, cô không tiện nói xen vào, nhìn dáng vẻ của Cung Cửu Dương, người tốt Tần Tiểu Ngư nói hình như chính là hắn ta.



Đó là chú Út, vẫn đừng nói xen vào thì hơn.



Cung Cửu Dương tiếp tục ăn lạc: “Áo bông lớn, anh nói với em này, người lái xe sang ở khách sạn cao cấp thì trên người không mang theo tiển lẻ, không có tiền mua bao cao su không phải là bình thường sao? Nhưng anh lo lắng bao cao su của em không có tác dụng, trước kia không biết, vừa rồi nghe em nói trước đây bán hàng lại sơ xuất làm có em bé, chất lượng này rất khiến người ta lo lắng



“Anh gọi ai là áo bông lớn hả?”



“Em đó, em nhìn cháu gái của anh xem, mặc ấm áp lại xinh đẹp. Em nhìn em đi, trồng y như một con gấu”



Tần Tiểu Ngư: “Tiểu Ngũ, cậu nói có người đàn ông nào nói chuyện như vậy không?”



Cung Ngũ mím môi, nhìn Cung Cửu Dương một cái, “Chú Út, dù sao Tần Tiểu Ngư cũng là bạn học của cháu, quan tâm một chút đi chú”



“Đúng thế!” Tần Tiểu Ngư hùa theo: “Ban đầu tớ nghi ngờ anh ta là thân thích của cậu. Lúc đó tớ hỏi anh ta có biết cậu không, anh ta lại nói là không quen, tớ còn tưởng chỉ trùng hợp đều là họ Cung thôi cơ... Đồ lừa đảo!”



Cung Cửu Dương chỉ liếc nhìn cô ta, không có nửa điểm phản ứng với tố cáo của cô ta, nhai lạc, chậm rãi hỏi một câu: “Còn muốn làm ăn nữa không hả?”



Tần Tiểu Ngư lập tức không lên tiếng nữa, cúi đầu ăn cơm.



Ba người bốn món ăn, rất nhanh đã ăn xong. Tần Tiểu Ngư bê bát, nhìn cái đĩa chỉ còn một chút nước đồ ăn còn sót lại, tức giận lẩm bẩm: “Làm việc cho nhà các anh, đến một bữa cơm no cũng không có...”



Sức ăn của Tần Tiểu Ngư lớn, giống như Cung Ngũ trước kia.



Cung Ngũ ở Gaddles, sau khi ăn cơm cùng với Công tước đại nhân đã luyện thành thói quen ăn ít ăn nhiều bữa. Buổi sáng sau khi ăn sáng có bữa gần trưa, sau bữa trưa có trà chiều và bánh ngọt, buổi tối vốn dĩ không cần ăn quá nhiều, nếu như đói sẽ còn bữa ăn khuya, một ngày ăn ít nhất năm lần, lượng cơm cũng được chia đều dần dần ra.



Nhưng Tần Tiểu Ngư nuôi gà nuôi vịt là hoạt động thể lực, hơn nữa cô ta đi đến đây bằng xe đạp, đương nhiên sẽ ăn nhiều.



Thức ăn đã không còn nữa rồi, chỉ có thể ăn cơm trắng.



Cung Ngũ nhìn mà cảm thấy chua xót. Cô luôn cảm thấy cô keo kiệt, không ngờ chú Út còn keo kiệt hơn cả cô, đến cả một bữa cơm no cũng không cho người ta ăn.



Tần Tiểu Ngư tức giận, và hai ba cái đã hết bát cơm trắng, đặt bát đũa xuống, “Đi thôi! Tiểu Ngũ, hai chúng ta cùng đi, tớ đèo cậu.”



Cung Ngũ: “.”