Công Tước
Chương 858 : Viếng thăm
Ngày đăng: 18:20 30/04/20
Cung Ngũ nằm nhoài trên giường, gửi tin nhắn cho Công tước đại nhân: [Anh Tiểu Bảo năm mới vui vẻ! Em vừa ở bên ngoài xem Tiểu Bát đốt pháo bông, giờ mới nhìn thấy tin nhắn của anh. Anh đốt pháo hoa
chưa? Có phải năm mới không có em đốt pháo hoa cùng anh Tiểu Bảo, anh Tiểu Bảo thấy rất cô đơn có đúng không?
Phía sau còn thêm biểu tượng mặt cười.
Lần này, Công tước đại nhân trả lời tin nhắn1rất nhanh: [Tiểu Ngũ hôm nay vui không?
Cung Ngũ lập tức trả lời: [Rất vui. Anh Tiểu Bảo hôm nay không bận, cuối cùng cũng có thời gian liên lạc với em rồi.]
Cô đá giày xuống, nhanh chóng vùi vào trong chăn: [Anh Tiểu Bảo trước đó anh vẫn luôn rất bận không quan tâm đến em, em rất đau lòng, em còn nghĩ anh không thèm để ý tới em nữa. Nhưng bây giờ thì em rất vui.]
(Anh Tiểu Bảo động tác của8anh thật chậm. Anh mà còn chậm chạp như vậy, em sẽ gọi anh là Mr. Con Lười đấy!]
Đến khoảng nửa tiếng sau mới thấy Công tước đại nhân trả lời: [Tiểu Ngũ anh xin lỗi]
Đến dấu chấm cậu cũng không có, cô bĩu môi, tức giận hừ một tiếng: [Anh Tiểu Bảo là con ốc sên, là Mr. Con Lười chậm chạp. Em đợi suốt cả buổi, anh chỉ trả lời lại đúng năm từ, đổ heo lười!]
Cô lại ôm điện thoại chờ2anh trả lời. Nhưng lần này cô đợi mãi, đợi mãi, đợi đến khi cô nằm ngủ quên đi mất, đến khi giật mình thức dậy vì tiếng đốt pháo của các nhà khác, anh vẫn chưa trả lời lại.
Cung Ngũ dụi mắt, mở tin nhắn ra, thấy có rất nhiều bạn bè gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho cô, trong số những tin nhắn chưa đọc, không hề có tin nhắn của anh.
Cung Ngũ tự nói với mình đừng đau lòng,4có lẽ là vì anh buồn ngủ nên ngủ quên rồi, nhất định là như vậy, nhưng cô vẫn rất đau lòng.
Gửi một tin nhắn “ngủ ngon” cũng không được sao? Chỉ có hai chữ là cô biết cuộc trò chuyện kết thúc, như vậy cũng không được sao?
Cô lặng lẽ đặt điện thoại lên tủ, quấn chặn cuộn tròn trên giường, đau lòng mà nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Cung Ngũ nhoẻn miệng cười: “Tiểu Bát cũng rất giỏi!”
Cung Ngũ lấy điện thoại ra: “Tiểu Bát đứng yên nào, chị chụp ảnh cho em!”
Nhạc Mỹ Giảo, “Hai đứa đủ chưa, rốt cuộc là muốn chụp bao nhiêu tấm? Tiểu Bát có lạnh không, mau vào đây, đừng học theo chị con”
Bộ Tiểu Bát không nghe, cứ muốn chơi cùng Cung Ngũ. Rất may lúc ăn sáng cậu rất ngoan ngoãn, Bộ Tiểu Bát còn nói: “Mẹ, Tiểu Bát thích chị”
Bộ Sinh nói: “Ngày mai về nhà họ Bộ, phải trang điểm đẹp một chút.”
Cung Ngũ ngẩng đầu, “Tôi không cần đi đúng không?”
Bộ Sinh nhìn cô, “Sao lại không cần, em không đi thì ai dẫn Tiểu Bát đi chơi?”
Bộ Tiểu Bát vừa nghe, lập tức nói: “Chị đi!”
Cung Ngũ: “Đó là nhà họ Bộ, không liên quan đến tôi. Dù có phải trở về cũng phải trở về nhà họ Cung, ít nhất tôi cũng mang họ của nhà đó”
Bộ Sinh: “Sao lại không liên quan, mẹ của Tiểu Bát không phải là mẹ của em à? Em đi cùng mẹ thì có vấn đề gì?”
Cung Ngũ: “.”
Nhạc Mỹ Giảo: “Tiểu Ngũ đi đi, dù sao cũng có đồ ăn, đồ uống, đồ chơi, đừng để tâm đến lời những người đó nói là được.”
Cung Ngũ mím môi: “Con biết rồi.”