Công Tước

Chương 861 : Rốt cuộc là thế nào?

Ngày đăng: 18:21 30/04/20


Yến Đại Bảo chớp chớp đôi mắt tròn xoe, lập tức nhảy ra khỏi chăn, đi giày, vẫy vẫy tay với Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát đi thôi, chị Đại Bảo dẫn em đi chơi xe ô tô với chú cảnh sát”



Bộ Tiểu Bát tuy muốn ở cùng với chị, nhưng khi nghe Yến Đại Bảo nói1chơi xe ô tô và chủ cảnh sát thì lập tức đứng dậy, sà vào lòng Yến Đại Bảo, “Đi thôi!”



Đợi bọn họ đi rồi, Cung Ngũ cũng vội vàng trèo ra khỏi chăn, Triển Tiểu Liên mỉm cười nói: “Trong chăn ấm hơn, Tiểu Ngũ cứ nằm trong đó là được, không sao cả”



Bà đóng cửa,8sau đó bấm khóa lại, xoay đầu nhìn Cung Ngũ, mặt nở nụ cười: “Cô nói với mẹ cháu là cô tìm cháu để hỏi chuyện ở Gaddles, không cần lo lắng



Cung Ngũ chui vào lại trong chăn, giơ tay vỗ vỗ vào chỗ Yến Đại Bảo vừa nhảy ra, “Cô Triển, cô ngồi đây đi, nếu2không một lát chân sẽ bị lạnh cóng đấy”



Triển Tiểu Liên tháo giày ra, ngồi vào trong chăn, bà ngẩng đầu nhìn Cung Ngũ, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh khiến Cung Ngủ không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của bà lúc khóc sẽ như thế nào.



“Cô Triển định nói với cháu chuyện gì4ạ?” Cung Ngũ hỏi, sau lưng cô có một chiếc đệm lót mềm mại khiến tư thế của cô rất thoải mái.



Triển Tiểu Liên nhìn cô mỉm cười, “Tiểu Ngũ đừng căng thẳng, cô ở Thanh Thành lâu rồi nên muốn hỏi tình hình của Tiểu Bảo. Tiểu Ngũ nhất định biết Tiểu Bảo là một người bí ẩn, dù có chuyện gì xảy ra thì nó cũng không chịu nói với cô. Tiểu Ngũ là một cô gái tốt, lại giống Tiểu Bảo như vậy, Tiểu Ngũ nhất định sẽ biết cảm giác đó. Có phải rất nhiều lúc, có những chuyện xảy ra nhưng chỉ muốn tự mình giải quyết, không muốn cho mẹ mình biết mà lo lắng, có đúng không?”



Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy. Cháu biết anh Tiểu Bảo là người như vậy, hơn nữa, cháu cảm thấy anh ấy vừa tự tin vừa kiêu ngạo, cảm thấy chuyện gì bản thân cũng hoàn thành được”



Triển Tiểu Liên mỉm cười nói: “Đúng, Tiểu Bảo là người như vậy. Vừa kiêu ngạo, vừa tự tin, vừa... tự ti.”



Cung Ngũ ra sức lắc đầu: “Anh Tiểu Bảo đầu có tự ti! Cô Triển nói sai rồi, anh Tiểu Bảo không hề tự ti chút nào. Nếu anh ấy tự ti, trên thế giới này làm gì còn ai kiêu ngạo chứ?” Cố ra sức bảo vệ Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo có lúc không thích nói chuyện, đó là biểu hiện của tự tin, không phải tự ti, thật đấy ạ!”



Triển Tiểu Liên vẫn mỉm cười, “Vậy sao? Vậy thì người mẹ như cô không hiểu con trai mình rồi. Tiểu Ngũ cháu xem, chuyện gì nó cũng không nói với cô, đến chuyện lớn xảy ra ở phủ Công tước, nó cũng không nói. Nếu không có ai nói với cô, có lẽ Tiểu Bảo xảy ra chuyện gì đó thì cô cũng không biết. Cháu nói xem người làm mẹ như cô có phải rất vô trách nhiệm hay không?”
Triển Tiểu Liên gật đầu: “Đúng vậy, đối với ông ấy, đó là điều tốt nhất, đối với cô và Tiểu Bảo cũng thật sự là rất tốt. Ít nhất, Tiểu Bảo chưa từng căm ghét Yến Hồi, cũng chưa từng có sự chống đối với ba dượng giống như những đứa trẻ khác, vì nó căn bản không hề có khái niệm về người bảo



Cung Ngũ trầm ngâm, một hồi sau cổ mới nói: “Ba của anh Tiểu Bảo và anh Tiểu Bảo giống hệt nhau, khi bọn họ đối xử với mọi người tốt nhất chính là lúc mọi người cảm thấy đau lòng nhất, phải không?”



Triển Tiểu Liên mím môi, giơ tay ôm lấy Cung Ngũ, hôn lên đầu có một cái, “Cô biết mà, cô gái Tiểu Bảo thích nhất định sẽ rất đặc biệt”



Cung Ngũ nhắm mắt, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể bà, đột nhiên nói: “Cô Triển có hơi thở giống hệt mẹ cháu...”



Triển Tiểu Liên mỉm cười, nói: “Đó là vì cô và mẹ cháu đều là người làm mẹ”



Bà lau đi nước mắt trên mặt, “Được rồi, cô ra ngoài đây, nếu không cổ Nhạc sẽ nghĩ cô muốn cướp Tiểu Ngũ đi. Cô đợi tin của Tiểu Ngũ, bất luận là bao lâu, cô cũng sẽ đợi tin của Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ đã đồng ý với cô, nhất định phải cho cô câu trả lời, có được không?”



Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, bất luận là bao lâu, chỉ cần cháu có đáp án, cháu nhất định sẽ nói với cô Triển”



Triển Tiểu Liên gật đầu: “Cảm ơn cháu”



Bà vén chăn ra, đi giày, mở cửa đi ra ngoài, lúc đóng cửa còn mỉm cười với Cung Ngũ, nói: “Có thật sự rất thích con dâu tương lai của cô giống như Tiểu Ngũ thế này”



Cung Ngũ mỉm cười với bà, nói: “Cảm ơn sự khen ngợi của cô Triển. Cảm ơn cô. Cháu cảm thấy rất vinh hạnh khi có thể nhận được lời khen của cô”



Cửa phòng đóng nhẹ lại, trong phòng khôi phục sự yên tĩnh.