Công Tước
Chương 869 : Xin lỗi
Ngày đăng: 18:21 30/04/20
Sau khi trở về phòng, Cung Ngũ dùng cành giả buộc vào bông hoa rồi cắm vào bình.
Cô tựa đầu vào tường, thông qua cửa kính xinh xắn nhìn ra ngoài1cửa sổ, bắt đầu rơi vào trạng thái mơ màng.
Cô đợi mãi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc bữa tiệc kết thúc.
Sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài giảm đi8không ít, lúc này Cung Ngũ mới kéo cửa đi ra ngoài.
“Ông Eugene, tôi cảm thấy đói rồi, tôi muốn ăn một chút.”
Tiểu Eugene lập tức đứng thẳng người: “Vâng Ngũ2tiểu thư, mời cô đến phòng ăn đợi một chút, tôi lập tức cho người mang đến ngay”
“Tôi có thể gặp anh Tiểu Bảo không?”
Tiểu Eugene sững sờ, “A... cái này4phải hỏi ngài Edward..”
“Vậy anh đi hỏi đi, tôi muốn gặp anh Tiểu Bảo. Nếu anh ấy nói không muốn gặp tôi, tôi muốn biết lý do” Cung Ngũ nhìn anh ta, “Tôi ở đây đợi anh, anh đi đi”
Không lâu sau, Tiểu Eugene quay trở lại, anh ta khó xử mở miệng nói: “Ngũ tiểu thư”
Cung Ngũ nhìn anh ta: “Anh Tiểu Bảo đâu?”
“Ngài Edward hiện giờ đang bận, không tiện gặp cô.” Tiểu Eugene cúi đầu.
Công tước đại nhân im lặng nhìn cô, ánh mắt lộ ra kiên quyết khiến cô sợ hãi, anh lắc đầu, nói: “Anh không còn khả năng nữa rồi. Anh vẫn luôn cho rằng trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm khó anh, nhưng bây giờ anh mới phát hiện có rất nhiều chuyện không phải cứ nỗ lực là có thể thay đổi. Xin lỗi Tiểu Ngũ, anh vẫn luôn tìm cách để làm giảm sự tổn thương cho Tiểu Ngũ đến mức thấp nhất, nhưng hiện giờ anh mới phát hiện, bất luận anh dùng cách nào thì cũng không thể tránh được việc làm Tiểu Ngũ tổn thương...”
Cung Ngũ khóc thành tiếng, “Tại sao thế? Em ở Gaddles rất yên ổn, tại sao khi em sắp tốt nghiệp, anh Tiểu Bảo lại như vậy? Em không sợ mà, bất luận giữa anh Tiểu Bảo và Quốc vương xảy ra chuyện gì, em cũng đều không sợ, em muốn ở bên cạnh anh Tiểu Bảo có được không?”.
“Không được đâu Tiểu Ngũ” Anh chậm rãi lắc đầu, nói: “Tình hình Gaddles hiện tại, trong vòng ba đến năm năm sẽ không thay đổi được. Anh cần phải... tập trung tư tưởng, anh nằm trong trung tâm chính quyền của Gaddles. Sự tồn tại của Tiểu Ngũ sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh và cũng sẽ trở thành điểm yếu để người ta công kích anh, anh không thể giữ mối quan hệ như lúc trước với Tiểu Ngũ nữa. Anh thậm chí còn phải ở trước mặt nhiều người thể hiện cho bọn họ thấy mối quan hệ giữa anh và Tiểu Ngũ bất ổn.”
“Anh, anh Tiểu Bảo, ý anh là em sẽ ảnh hưởng đến chuyện tranh đấu giữa anh Tiểu Bảo và Quốc vương sao? Em sẽ trở thành sự lo lắng của anh Tiểu Bảo hoặc là người khác sẽ lợi dụng em để ép anh Tiểu Bảo, như vậy anh Tiểu Bảo sẽ rất bị động, là ý này đúng không?”
Công tước đại nhân gật đầu: “Đúng. Tuy anh yêu Tiểu Ngũ, nhưng lập trường của gia tộc Edward và địa vị chính trị quan trọng hơn. Sự tồn tại của Tiểu Ngũ sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ về đại cục của anh, em sẽ trở thành đối tượng quan trọng để người khác lợi dụng. Anh không thể nào để mặc sự sống chết của Tiểu Ngũ, anh không hi vọng có lúc nào đó mình trở nên bị động, nên anh phải có một sự lựa chọn. Xin lỗi Tiểu Ngũ, anh biết làm vậy sẽ rất có lỗi với em, nên anh vẫn luôn không dám mở miệng mà chọn trốn tránh, xin lỗi”
Tiếng khóc của Cung Ngũ ngày càng nhỏ đi, cô khóc thút thít một hồi, lẩm bẩm mở miệng: “Là vậy à.” Cô dùng tay ra sức lau nước mắt trên mặt, nói: “Anh Tiểu Bảo anh nói như vậy, em có thể hiểu. Dễ chấp nhận hơn so với lúc đầu rồi”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi lùi về sau một bước, “Nếu anh Tiểu Bảo đã quyết định, vậy em không nói thêm gì nữa. Em biết anh Tiểu Bảo suy nghĩ cho em, em cảm thấy rất vui” Vành mắt cô đỏ hoe, rưng rưng nước mắt, mỉm cười với anh, nói: “Thà như vậy còn tốt hơn là làm một kẻ ngốc, hoặc là thấy trên đầu đầy một thảm cỏ xanh”
Nước mắt lăn dài trên má, cổ vừa lau nước mắt vừa nói: “Nếu đã như vậy, anh Tiểu Bảo phải giúp đỡ em nhiều hơn. Anh Tiểu Bảo muốn chia tay em là vì không muốn em trở thành công cụ để người khác dùng để ép anh Tiểu Bảo. Em đã trả giá bằng việc chia tay, vậy thì phải để người khác biết chuyện này, bằng không người ta vẫn đến gây phiền phức cho em, em sẽ rất thiệt thòi đúng không?”
Cô bật khóc, “Em không muốn chia tay rồi... mà còn bị người ta uy hiếp tính mạng của mình, như vậy... cũng uổng công... Anh Tiểu Bảo đã làm như vậy, thế thì phải làm triệt để một chút... để người ta cho rằng... chúng ta đã hoàn toàn rạn nứt, không còn mối quan hệ gì nữa, có được không?”
Công tước đại nhân nhìn cô chằm chằm, sâu thẳm trong mắt anh in dấu gương mặt đẫm nước mắt của cô. Anh cử động cổ họng, buông cánh tay đang vận chặt người cô ra, tầm nhìn của anh từ từ chuyển sang hướng khác, lặng lẽ thở ra một hơi, anh gật đầu: “Ừ”
Cung Ngũ lau nước mắt, nỗ lực khiến giọng của mình rõ ràng mạnh mẽ, cô gật đầu: “Vâng!”
Nói xong, cô đi về phòng của mình, “Em phải về phòng ngủ đây, tạm biệt anh Tiểu Bảo.”