Công Tước
Chương 877 : Đành phải đợi thời gian trôi qua thôi
Ngày đăng: 18:21 30/04/20
Khi xe dừng lại ở trước cửa ký túc xá nữ, có không ít sinh viên nhìn thấy.
Do những chuyện cô gây ra trước đó nên vừa nhìn thấy cô, liền có vài học sinh tụ tập thành nhóm thì thầm bàn tán. Thậm chí có người còn không ngại ngùng1mà lớn tiếng nói to.
Có giáo viên quản lý ký túc xá đi qua hỏi. Cung Ngũ báo tên, giáo viên quản lý dẫn cô vào ký túc xá.
Ký túc xá trong trường là phòng đơn xa hoa, Cung Ngũ đợi người ta chuyển hành lý của mình đến phòng xong8thì chào tạm biệt tài xế.
Hành lý không nhiều, chủ yếu là quần áo của cổ, giường đã trải xong, những vật dụng sinh hoạt nên có trong ký túc xá đều rất đầy đủ. Giờ Cung Ngũ mới hiểu hàm ý của từ trường học hoàng gia, bình thường không2chỉ có cô quản lý ký túc xá quét dọn phòng, đến cả ga giường của sinh viên cũng được giặt là định kỳ, không cần sinh viên phải tự mình làm lấy.
Cô dọn dẹp đồ đạc trong phòng xong, kiểm tra lịch học, sau đó đến lớp học. Thật ra4tối hôm qua cô đã đoán ra được người trong trường sẽ có phản ứng thế nào, có lẽ trong mắt bọn họ có chính là người mặt dày, dù có chuyện gì xảy ra vẫn có thể tiếp tục ở lại đây.
Cô bước vào lớp, lớp học vốn ồn ào náo nhiệt bỗng chốc yên tĩnh trở lại, ai cũng nhìn cô, biểu cảm trong mắt vô cùng đa dạng.
Winnie đợi cô ngồi vào chỗ, nói nhỏ với cô: “Nói với tớ là chuyện bọn họ nói không phải sự thật đi”
Cung Ngũ cầm sách lên che mặt, trả lời: “Thật có giả cũng có”
Winnie có chút hài lòng, rút đầu trở lại.
Sau lưng có người dùng bút chọc chọc cô ấy: “Nói thế nào?”
Crovia vội vàng không nói nữa: “Xin lỗi”
Cung Ngũ lau nước mắt, ngẩng đầu nói: “Không có gì, mọi người không cần quá lo lắng cho tớ. Thất tình đau lòng là chuyện bình thường, chứng tỏ thời gian tớ và anh ấy yêu nhau là thật lòng, đợi một thời gian nữa có lẽ sẽ ổn.”
Thời gian là thứ khiến người ta rất đau đầu, muốn nó qua nhanh thì nó lại rất chậm, muốn nó chậm thì chớp mắt một cái là qua.
Ba tháng sau, Cung Ngũ cuối cùng cũng không còn xúc động phát khóc khi nhắc đến tên Công tước đại nhân hoặc chuyện gì đó liên quan đến anh nữa.
Học kỳ hai của năm ba không còn giới hạn trong phòng học nữa mà có nhiều giáo viên giảng dạy cho mọi người nhiều kiến thức thực tế hơn.
Ví dụ việc các sinh viên được tiếp xúc nhiều hơn với các tổ chức từ thiện để đưa sinh viên đến các trung tâm người tàn tật, trẻ em khiếm khuyết, hoặc đến bệnh viện thăm hỏi các chiến sĩ bị thương.
Nếu trước đó Cung Ngũ chưa từng tiếp xúc với dân tị nạn, cổ nhất định sẽ không chịu được tình cảnh mà cô nhìn thấy. Nhưng cô từng thấy được hiện thực tàn khốc đáng sợ hơn nên khi nhìn thấy những người được băng bó vết thương, có chỗ ở ổn định này, cô có thể bình tĩnh mà nói chuyện với họ, biểu hiện ra phương diện gần gũi dễ gần của cô.
Còn đa số các bạn nữ trong lớp thì không dám nhìn quá nhiều, sau khi đã quen nhìn thấy những thứ hoa lệ, bọn họ không dám tin trên đời này vẫn còn những người bị thảm như vậy.
Đây cũng được xem là một môn học, biểu hiện của Cung Ngũ đương nhiên được xem là tốt nhất trong tất cả mọi người.
Tình yêu thương là thứ rất giả dối, nhưng có nhiều lúc, một nụ cười thân thiện, một động tác vỗ về có thể khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu hơn, có lẽ không thể chữa lành được vết thương của họ nhưng trong lòng bọn họ cảm thấy được an ủi rất nhiều.