Công Tước

Chương 889 : Bị truy nã rồi!

Ngày đăng: 18:21 30/04/20


Vì bỗng chốc bắt được tên đầu sỏ cho nên Cung Ngũ cảm thấy một trăm năm mươi đô mà cô lo nghĩ đó cuối cùng cũng có manh mối rồi. Tâm trạng cô có chút kích động, giọng cũng lớn hơn, lập tức thu



hút ánh nhìn của mọi người. Câu chuyện của hai người vừa nhắc đến tiền vừa nhắc đến khách sạn1thật sự rất dễ khiến cho người khác hiểu nhầm.



Winnie che miệng, trợn mắt, biểu cảm của Crovia cũng chẳng khá hơn. Còn những người khác thì kinh hãi khó mà tin được, ánh mắt nhìn Cung Ngũ và Tư Đồ giống như nhìn hai sinh vật xấu xa. Trước một đám người giương mắt đờ đẫn vây xem, Tư Đồ vuốt mái tóc8màu vàng kim bóng lộn, khẽ hếch cằm, cố gắng để cho người khác nhìn thấy góc mặt nghiêng hoàn mỹ của anh ta, “Ôi chao, cô nói là chuyện đêm hôm đó hả? Chuyện đó ai còn mang theo tiền thừa để trả lại chứ? Cô nói một người đàn ông như tôi, làm chút chuyện đó cũng không dễ dàng gì đúng2không? Có như vậy...”



Cung Ngũ kinh hãi: “Anh anh anh.... anh nói linh tinh cái gì thế hả? Cái gì mà chuyện đêm hôm đó? Anh đừng có ăn nói linh tinh!”



Cô nhìn xung quanh, phát hiện tất cả mọi người đều đang dựng tai lên nghe. “A, chính là buổi tối hôm đó! Chính là tôi cởi...”



Tư Đồ còn chưa nói hết câu,4Cung Ngũ đã lập tức nhảy qua đó, giơ tay che miệng anh ta lại, “Dừng! Dừng, dừng, dừng! Anh không cần phải nói gì hết, tôi biết rồi, anh phải trả tôi một trăm năm mươi đô!”



Cung Ngủ không dám buông tay ra, dùng sức kéo cánh tay anh ta đi về chỗ ít người, còn vừa đi vừa nói: “Ha ha ha ha ha, đây là họ hàng xa của tớ, anh ta chỉ thích nói linh tinh thôi... ha ha ha...”



Winnie và Crovia đưa mắt nhìn nhau một cái, Carlisle gãi đầu: “Chuyện gì thế này? Lần đầu tiên nghe nói cậu ấy còn có một người họ hàng xa đấy!”



Không dễ dàng gì mới đi được đến chỗ vắng người, Cung Ngũ vội vàng nhìn trái nhìn phải một chút, lúc này mới buông tay đang che miệng anh ta ra.




Sau đó Tư Đồ run rẩy giơ tay ra, nói với thầy giáo, “Thầy giáo, thật ra... em chính là một người đưa thư...” Thế giới lập tức yên tĩnh lại.



Tư Đồ móc một bức thư trong ngực ra, dâng hai tay lên đến trước mặt Cung Ngũ, nước mắt vòng quanh hốc mắt, “Tôi một lòng nhiệt tình đối với người gửi, dạt dào chân thành đến đưa cho cô bức thư này!”



Cung Ngũ: “...” Thầy giáo trợn mắt lên, hỏi: “Cậu đến là để đưa thư à?” Tư Đồ gật đầu: “Tôi rất chân thành đến đưa bức thư này!”



Cung Ngũ nhìn thầy giáo, lại nhìn Tư Đồ đang ngồi xổm dưới đất, hai tay cầm bức thư, mắt long lanh đầy vẻ chân thành. Cô cầm lấy bức thư, nhấc chân đạp anh ta ngã ra đất: “Đưa thư thì anh cứ nói thẳng là đưa thư, anh nói luyên thuyên làm cái gì hả? Người ta còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì, cái đồ thần kinh này!”



Cô cầm bức thư, thở hổn hển rời đi.



Thầy giáo nhìn Tư Đồ mắt long lanh nước, thở dài, vội vàng nói: “Lần sau đưa thư cứ đưa đến cửa phòng bảo vệ là được, đừng vào đây nữa, chỗ này không thể cho người khác vào...”



Nói đến đây, thầy giáo như đột nhiên nghĩ đến cái gì hỏi: “Này, sao cậu lại vào được đây hả?” Tư Đồ cười với thầy giáo một cái, đột nhiên nhảy lên, chạy thẳng về chỗ rẽ phía sau tòa học viện đi mất.



Thầy giáo ngẩn ra, sau đó ấn chuông báo động đuổi theo, đến lúc ông ấy đuổi được đến chỗ rẽ thì phát hiện không có một bóng người, chỉ chớp mắt đã không thấy cậu thanh niên kia đâu nữa.