Công Tước

Chương 894 : Không thành thật

Ngày đăng: 18:21 30/04/20


Học viện hoàng gia nâng cấp hệ thống an ninh toàn trường lên đến mức cao nhất. Có quá nhiều nơi khả nghi, đầu tiên là xuất hiện một người đưa thư xa lạ, trường học đang tìm người khắp nơi, nhưng còn chưa tìm được người. Buổi tối hôm đó đội tuần tra lại1phát hiện điểm ngắm bắn màu đỏ trên cửa sổ ký túc xá của một sinh viên.



Thế này còn không nguy hiểm à? Bởi vì mục tiêu của người đưa thư là Cung Ngũ, mà mục tiêu ngắm bắn của súng bắn tỉa cũng là phòng của Cung Ngũ, cho nên Cung Ngũ lập tức8trở thành đối tượng quan tâm trọng điểm của trường học. Trường học bắt đầu điều tra gia thể của Cung Ngũ, muốn xem xem có phải là vì gia tộc nên mới bị đối thủ của gia tộc giận cá chém thớt vì vậy hạ lệnh truy sát không. Người bảo đảm của Cung2Ngũ là ngài Edward của phủ Công tước, vậy thì muốn hiểu tình hình cũng chỉ hiển nhiên phải liên lạc với Công tước đại nhân thôi.



Ngày hôm sau trời vừa sáng, hiệu trưởng của học viện hoàng gia đã đeo cà vạt trường học, cùng với đội trưởng đội bảo an đứng đợi ở4cổng trường học. Vẫn chưa đến giờ học, trong trường ngoài trường toàn là sinh viên, đang tốp năm tốp ba đi về phía trường học.



Winnie bước từ trên xe xuống đã nhìn thấy ngay xe chống đạn đại diện cho Công tước đại nhân thân phận tôn quý. Cô lập tức nấp vào phía sau một cái cây nhỏ, đợi Công tước đại nhân bước từ trên xe xuống, cô chắc chắn nhìn rõ rồi mới mím môi nổi giận đùng đùng chạy về lớp học. Cung Ngũ vẫn chưa đi học, Winnie không kiên nhẫn đợi ở hành lang ngoài lớp học.



“Sao hôm nay Tiểu Ngũ lại đi muộn thế chứ?” Cô tức giận quát to.



Crovia vội vàng đi đến khuyên: “Tiểu Ngũ vẫn luôn đi rất muộn, cậu ấy đi học từ trước đến nay đều đi sát giờ, cậu lại không phải không biết.” “Hôm nay không giống mọi hôm! Cái đồ đần độn đó!” Winnie giậm chân.



Cái tên cặn bã Edward đó đến trường học rồi, hôm nay Tiểu Ngũ chỉ nên ở lớp thôi, không được đi đâu hết! Ngộ nhỡ đụng phải, gợi lên chuyện đau lòng của Tiểu Ngũ, vậy thì cô sẽ buồn thế nào chứ! Lúc này Cung Ngũ vẫn đang ở ký túc xá, đang muốn mở cửa, nhưng mãi vẫn không mở ra được. Tư Đồ ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm lấy chân cô, khóc nước mắt vòng quanh: “Cô đi rồi thì tôi phải làm sao chứ? Có người muốn giết tôi! Có người muốn giết tôi, sao cô lại máu lạnh như vậy hả? Cô không quan tâm đến tôi như thế, sao cô có thể nhẫn tâm như vậy?”



Cung Ngũ trợn mắt: “Cho dù tôi ở ký túc xá, có người muốn giết anh tôi cũng không cứu được. Nói không chừng kẻ thù của anh còn tưởng là tôi có quan hệ gì với anh, một phát súng giải quyết tôi thì sao, sao tôi phải ký túc xá chứ?”



“Vậy tôi phải làm sao?”




Nhớ đến hồi đó cô trèo cổng bị bao nhiêu khẩu súng của đội bảo vệ trường học nhắm vào, suýt nữa bắn thành tổ ong vò vẽ, bây giờ Tư Đồ gây ra động tĩnh lớn như vậy ở trường học, nếu như bắt được, cho dù không chết cũng phải ném vào trong tù. Cô thở dài một hơi, nhưng tại sao cô phải suy nghĩ cho cái tên thần kinh kia? Rõ ràng là không liên quan đến cô mà!



Mặc dù cô vẫn không biết sao Tư Đồ lại trà trộn vào được, tuy nhiên cái bộ dạng đó của anh ta, giả mạo làm công tử nhà ai cũng có thể.



“Đến rồi.” Đội trưởng David đẩy cửa ra, nói với Cung Ngũ: “Mời cô vào.” Cửa phòng hiệu trưởng bị đẩy ra, Cung Ngũ nhấc chân đi vào.



Mới vừa đi vào một bước, cô ngước mắt lên đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi ở vị trí trung tâm sofa... quen thuộc, thật sự rất quen thuộc! Cung Ngũ lập tức cứng người tại chỗ. Công tước đại nhân Edward!



Tại sao anh lại ở đây? Tại sao? Tại sao chứ?



Cung Ngũ từ từ siết hai bàn tay buông xuôi bên người lại thành nắm đấm. Mặc dù là chia tay trong hòa bình, nhưng cô đau khổ như vậy, loại cảm giác đó so với cãi nhau đánh nhau chia tay còn làm người ta đau khổ hơn. Cô không muốn nhìn thấy anh một chút nào, tốt nhất là cả đời này đừng gặp lại nhau nữa.



Công tước đại nhân ngồi tại chỗ, ánh mắt nhìn thẳng vào Cung Ngũ, không nhúc nhích.



Đây mới là người sống sờ sờ đứng ở trước mặt anh!