Công Tước

Chương 910 : Từng chuyện rắc rối cứ thay nhau kéo đến

Ngày đăng: 18:21 30/04/20


Cánh tay béo mũm mĩm của Bộ Tiểu Bát ôm chặt cổ nhân viên cứu hỏa, cậu bé ấm ức nói: “Tiểu Bát muốn mẹ cơ...” Các bộ phận cần đều đã có mặt đầy đủ, sau khi dập tắt hoàn toàn đám cháy, nhân viên cứu hỏa đã đi vào hiện trường điều tra nguyên nhân. Có cảnh sát đứng cách đó không xa, Bộ Tiểu Bát bỗng nhiên khom người đòi xuống, nhân viên cứu hỏa vội vàng đặt1cậu xuống. Bộ Tiểu Bát đi chân trần chạy đi, ôm chặt lấy đùi của anh cảnh sát, ngửa cái mặt nhỏ đen nhem nhuốc lên nói: “Chú ơi, Tiểu Bát muốn mẹ cơ!”



Cảnh sát cảm thấy chân vừa ấm lại vừa nóng, cúi đầu nhìn xuống liền phát hiện ra một cậu bé mũm mĩm đang ôm chân mình.



Anh ta vội vàng bế cậu bé lên, nhìn trái ngó phải, hỏi: “Đây là con nhà ai thế?”



Người nhà họ Nhạc8còn đang lúc đau lòng, đâu còn để ý được đến đứa trẻ nào, lúc này họ đã hoàn toàn bỏ quên Bộ Tiểu Bát rồi. Lâm Văn Chương đang kêu trời kêu đất nhìn lên trần nhà, muốn đi xem xem tranh và chữ ông ta thu thập thế nào rồi, nhưng đã bị nhân viên cứu hỏa chặn lại: “Bây giờ bên trong còn nóng lắm, không mặc quần áo bảo hộ, không ai được phép vào trong.”



Hai vợ2chồng Nhạc Dương và Nhạc Hân bị chặn bên ngoài đám đông, đều đã sắp phát điên đến nơi, “Đang yên đang lành... đang yên đang lành... tại sao lại cháy cơ chứ?”



Nhìn thấy Nhạc Trọng Xuân ngồi trên ghế sau xe cứu thương, xe lăn còn chưa kịp đẩy đến, ông ta được nhân viên cứu hỏa cõng, lúc này đang ngày người nhìn tòa nhà sang trọng trước kia với ánh mắt đờ đẫn vô thần. Bà cụ ngồi4bên cạnh vừa khóc lóc vừa kêu than: “Hết rồi! Hết thật rồi! Cái nhà đang yên đang lành giờ lại thành ra thế này...”



Bên kia cảnh sát đang bế đứa bé đến, cao giọng hỏi, “Con nhà ai bị lạc thế này?” Không ai đáp lại, cảnh sát cũng ngày người, nhặt được một đứa trẻ mà không ai cần sao? Nhìn lại cậu nhóc mũm mĩm mắt to trong sáng linh động, đẹp như thiên thần nhỏ, chẳng lẽ còn có nhà nào lại không cần một đứa bé như vậy hay sao?



Không còn cách nào khác cảnh sát bể Bộ Tiểu Bát đưa cho một nữ cảnh sát dỗ dành trước, rồi thông báo xem có vụ án tìm kiếm trẻ mất tích nào không.



Nữ cảnh sát bể Bộ Tiểu Bát, vừa nhìn thấy cậu bé đáng yêu này liền từ từ dỗ dành, hỏi cậu bé: “Bé con tên là gì nhỉ?” Bộ Tiểu Bát trả lời: “Tiểu Bát!”



“Tiểu Bát à, Tiểu Bát nói rõ ràng cho cô nghe nhé, mẹ của Tiểu Bát tên là gì nhỉ?” Nữ cảnh sát có vẻ rất biết dỗ trẻ con, hỏi từng chút một, giọng nói vô cùng dịu dàng. Bộ Tiểu Bát trả lời: “Mẹ của Tiểu Bát tên là Nhạc Mỹ Giảo, là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế gian này.” Cái miệng nhỏ ngọt như kẹo, nữ cảnh sát nghe xong bật cười, “Vậy à? Mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế gian.” “Mẹ của Tiểu Bát tên là Nhạc Mỹ Giảo, vậy còn ba của Tiểu Bát là ai vậy?” Bộ Tiểu Bát ghét bỏ nói: “Con ghét ba, ba hay bắt nạt Tiểu Bát.”
“Đứa bé nào?” Nhạc Trọng Xuân vô thức hỏi, bỗng nhiên nhớ ra Bộ Tiểu Bát, ông ta gầm lên, “Tiểu Bát đầu rồi?”



Bà cụ thấy tất cả mọi người đều đang nhìn bà: “Nhìn tôi làm gì, lúc đó tôi đang chăm sóc ba anh, không nghĩ ra được cái gì khác cả!”



Lâm Văn Chương xông ra đập cửa phòng Nhạc Dương, “Đứa bé có ở chỗ chúng mày không? Đưa đứa bé ra đây!”



Nhạc Dương và Lâm Văn Chương đã trở mặt từ lâu, nay ông ta nói năng lại không suy nghĩ gì như vậy, lúc đó Nhạc Dương đã tức giận đến mức động nắm đấm, đánh nhau ngay trong khách sạn.



Lại báo cảnh sát, cảnh sát đến nơi, hòa giải đổi cấu rồi đi.



Vợ Nhạc Dương thấy hơi chột dạ, bởi vì buổi sáng bà ta đã báo cảnh sát, còn sau đó bà ta không biết chuyện gì nữa, đứa trẻ cũng mất tích vào đúng lúc đó, bà ta thấy nghi ngờ dường như cuộc điện thoại đó của bà ta có vấn đề.



Nhà họ Nhạc vốn dĩ vì chuyện căn nhà bị thiêu trụi loạn hết cả lên, nay bỗng nhiên lại làm mất đứa bé nữa nên càng loạn hơn.



Nếu như nói đón con của Nhạc Mỹ Giảo đến chơi, nay lại làm đứa trẻ mất tích thì to chuyện rồi đây.



Đứa bé đầu rồi?