Công Tước
Chương 920 : Câu chuyện về cô búp bê mập
Ngày đăng: 18:21 30/04/20
Quay về trường học, Cung Ngũ đang trò chuyện với bạn học trong lớp, bỗng nhiên có một giáo viên vội vàng chạy vào: “Em Cung Ngũ!”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên: “Vâng thưa1thầy!” “Có điện thoại của em từ văn phòng hiệu trưởng.” Giáo viên chỉ về phía sau, nói: “Là ngài Edward gọi cho em, nói có chuyện quan trọng muốn em nghe máy.”8Mọi ánh mắt xung quanh đồng loạt nhìn sang, Cung Ngũ ngây người, “Có... chuyện gì ạ?” “Ngài Edward không nói.” Giáo viên nói tiếp, “Bây giờ vẫn đang chờ điện thoại, em2Cung Ngũ mau đi nghe máy đi.”
Mọi người đều dựng hết cả tại lên, chuyện giữa Cung Ngũ và ngài Edward đã lan truyền khắp học viện quý tộc, bây giờ bỗng nhiên4ngài Edward gọi điện cho Cung Ngũ. Nhưng mà tại sao lại gọi đến văn phòng hiệu trưởng? Cung Ngũ mím môi, mơ màng không hiểu gì, sau đó đi theo sau giáo viên. Giáo viên vừa đi còn vừa nói: “Ngài Edward còn chưa gác máy, nói là cũng không bao xa, chỉ gọi một tiếng là được...”
Cung Ngũ chỉ cảm ơn giáo viên, ngoan ngoãn đi theo.
Đến văn phòng hiệu trưởng, Cung Ngũ chào hỏi: “Chào hiệu trưởng Page.” Hiệu trưởng Page cười dịu dàng với cô: “Chào em Tiểu Ngũ, điện thoại đây.” Bà cười rất thân thiết, khi Cung Ngũ cầm điện thoại thì bà đã đi ra ngoài, nhường lại không gian yên tĩnh cho cô.
“Alo?”
“Tiểu Ngũ.” Giọng Công tước đại nhân vang lên bên tai, “Xin lỗi em, anh không còn cách nào khác liên lạc được với em, cho nên đành phải nhờ hiệu trưởng Page truyền lời.”
Cung Ngũ hỏi: “Ngài Edward có chuyện gì không?”
“Ừm... Hôm nay khi bà Lily dọn dẹp thì phát hiện ra một con búp bê kẹp ở khe giường, bà ấy không chắc chắn là em có cần nữa hay không, cho nên tới tìm anh.”
Cung Ngũ nghiêm túc nghĩ ngợi, hỏi: “Búp bê gì vậy?”
“Hình một cô bé gái, có hai bím tóc dài, mặc quần áo... trông rất kỳ lạ...” Công tước đại nhân lắc lư cô búp bê trong tay, nói: “Em có còn cần nữa không?” Cung Ngũ nghĩ ra rồi, đó là quà gặp mặt khi trước Triển Tiểu Liên tặng cho cô, là một cô búp bê nhỏ xinh có một bím tóc lớn. Cô lập tức nói: “Cần chứ! Sáng thứ bảy tôi sẽ qua lấy, làm phiền ngài Edward giao cho bảo vệ gác cổng giúp tôi là được rồi.”
Công tước đại nhân nói: “Anh có thể mang qua đó cho Tiểu Ngũ.” “Không cần! Không cần phiền ngài Edward, chút chuyện nhỏ này tự tôi đi là được rồi.”
Anh yên lặng nhắm mắt lại, đầu óc đã hơi mơ hồ, bên tai anh vẫn nghe thấy giọng Hòa Húc nói. Hòa Húc nói chuyện với anh nhưng anh không có phản ứng gì, ông ta đứng dậy kiểm tra, phát hiện Công tước đại nhân đã ngủ rồi. Hòa Húc nhanh chóng lấy sổ ghi lại thời gian bắt đầu ngủ. Thực ra Công tước đại nhân không hề ngủ, chỉ là cơ thể anh không thể kháng cự lại với tác dụng của thuốc cho nên mới rơi vào trạng thái mệt mỏi, nhưng đầu óc anh vẫn đang hoạt động.
Nếu như anh chết đi, sau này anh sẽ không còn được nhìn thấy người con gái của anh nữa.
Anh đã bị từ chối hết lần này đến lần khác. Cô gái đáng yêu ấy, trong lòng cô ấy chắc chắn là hận anh đến chết.
Nhưng anh đang bị như vậy. Trong đầu anh còn có giọng nói cô từ chối anh chắc nịch, vừa xa cách lại vừa cao ngạo: “Tôi không thấy tôi và ngài Edward còn cần phải liên hệ với nhau nữa.” Thực sự hoài niệm cô gọi anh là “anh Tiểu Bảo” bằng giọng nói mềm mại ngọt ngào đó. Anh vẫn còn nhớ ban đầu khi hai người quen biết nhau, cô gái đó vẫn hay lén nhìn trộm anh, rồi không nhịn được lại nhìn lên đôi tay lắc qua lắc lại của anh. Lúc đó cô vừa chủ động lại vừa bạo dạn, nhưng lúc nào cũng cố gắng kiềm chế bản thân mình, giống như sợ sẽ bỗng nhiên nhào vào lòng anh vậy. Anh thật ngốc!
Anh còn nhớ ngày hôm đó cô đã đau lòng khóc lóc chạy ra ngoài, chắc chắn là anh đã làm trái tim cô tan nát, nhất định là vậy.
Cô gái ngốc nghếch của anh, cô buồn lòng đến thế, đau đớn đến thế, anh cũng như vậy.
Thực sự hy vọng thời gian có thể quay ngược lại.
Như vậy, anh sẽ biết được thì ra anh không buông ra được, cũng không thể cắt đứt được, thì ra anh hoàn toàn không có sức lực để chịu đựng được nỗi đau đớn khi thứ ánh sáng của sinh mạng bỗng nhiên mất đi như thế.
Anh không muốn quay trở lại với bầu trời lúc nào cũng tràn ngập bóng đen, không muốn sống một mình trong bóng tối nữa.
Giống như trước đây.
Anh muốn nhìn thấy gương mặt tươi mới sống động, anh muốn cảm nhận được hơi ấm như ánh sáng mặt trời, anh muốn nhìn thấy nụ cười ngọt ngào, anh muốn nắm lấy đôi tay ấm áp đó. Nhưng tất cả đều đã bị anh đập nát rồi. Thế giới vừa âm u lại vừa ẩm ướt khiến anh cảm thấy không còn hứng thú gì nữa. Hòa Húc quan sát sự thay đổi của anh, ông ta lấy tay che mắt anh đi, chỉ lộ ra nửa gương mặt phía dưới, bờ môi mỏng mím chặt, biểu cảm trên mặt có vẻ căng thẳng, giống như anh đang thực sự trải qua điều gì đó vậy. Ông khẽ gọi hai tiếng: “Ngài Edward? Edward?” Ông phát hiện cơ thể anh đã ở trạng thái ngủ say hoàn toàn, nhưng đầu mày vẫn nhíu chặt lại. Ông vô tình phát hiện ra dấu vết giọt nước mắt còn in rõ trên khóe mắt anh. Hòa Húc im lặng, một lúc sau, ông đứng lên xoa huyệt thái dương, thở một hơi thật dài. Đám trẻ bây giờ thật là phức tạp! Chàng thanh niên trước mặt ông lúc này đây vừa sinh ra đã được định sẵn không phải là một người đơn giản.