Công Tước

Chương 934 : Mừng thọ (2)

Ngày đăng: 18:21 30/04/20


Cung Ngũ cũng không muốn đợi ở đây, lát nữa nếu anh ta thật sự muốn dùng củ cà rốt chặn hậu môn



lại, cô cũng không tiện nhìn. Hơn nữa, ngộ nhỡ bị rỉ ra thì cô ghê tởm chết mất. Cho nên lúc Công tước đại nhân nói dẫn cô1đi ra ngoài, cô lập tức đi theo anh. Dung Trần kinh hãi: “Phòng đối diện! Cô mặc kệ tôi đấy à?” Cung Ngũ đứng ở ngoài cửa, ném cho anh ta một ánh mắt lực bất tòng tâm, “Cái đó... chúc anh sớm giải quyết được phiền phức, tôi đợi8anh ở bên ngoài.” Mặt Dung Trần đầy vẻ muốn chết: “Sao cô có thể như vậy được chứ?” Cung Ngũ nhún vai: “Tôi không giúp được anh, anh nhanh lên chút, chúng ta còn phải về trường học nữa!” Nói xong, Cung Ngũ vội vàng rụt đầu lại. Vừa nghĩ2đến cảnh lát nữa Dung Trần phải dùng củ cà rốt chọc vào mình, cô không tự chủ được rùng mình một cái, thật là buồn nôn! Công tước đại nhân đứng ở bên cạnh mở miệng: “Vốn dĩ cũng sắp xếp cho Tiểu Ngũ và anh Dung đi ra biển4câu cá, nhưng thấy tình trạng của anh Dung không thích hợp, vừa vặn anh ta lại không muốn để cho ai nhìn thấy nên đành kết thúc bữa tiệc sớm, sắp xếp cho bọn họ đi trước. Tiểu Ngũ có thể đến phòng khách ngồi đợi, anh ta ổn rồi sẽ đi ra. Được chứ?”



Cung Ngũ gật đầu: “Được, cảm ơn ngài Edward.”



Cô đi đến phòng khách ngồi xuống sofa, Công tước đại nhân ngồi ở đầu kia.



Bầu không khí vô hình có chút lúng túng, Cung Ngũ hắng giọng, quét mắt qua tay anh, thấy lần này anh đeo găng tay. Cô thỉnh thoảng nhìn về phía phòng tiếp khách, không biết liệu Dung Trần có dùng củ cà rốt kia để giải quyết phiền phức không?



Nghĩ đến củ cà rốt, cô không nhịn được nhìn Công tước một cái, người này là cố ý đúng không? Hình như cảm thấy được ánh mắt của cô, Công tước đại nhân ngước mắt lên, cười hỏi: “Sao thế?” Cung Ngũ vội vàng lắc đầu: “À, không có gì. Ngài Edward có chuyện gì thì đi làm đi, không cần phải để ý đến tôi.”



“Anh không có việc gì.” Công tước đại nhân trả lời: “Tiểu Ngũ biết anh cũng cần cho mình thời gian nghỉ ngơi mà, nếu không, cuộc đời anh trừ là một cái máy làm việc ra thì không còn chút ý nghĩa nào nữa.”



Cung Ngủ không biết nên tiếp lời thế nào, cô chậm rãi nhìn về phía Dung Trần, lẩm bẩm: “Sẽ không có chuyện gì chứ? Nhiều người ăn như vậy, lại chỉ có mình anh ta đau bụng, số đúng là không tốt... Chẳng lẽ thật sự là do thắp hương không thành tâm à?”



Công tước đại nhân theo tầm mắt cô nhìn qua đó, híp mắt một cái, “Tiểu Ngũ, anh đã sai người đi mua cái ống tiền tiết kiệm giống hệt cái cũ rồi, bởi vì không biết nơi nào có, cho nên nhất thời có thể không mua được ngay, em đừng sốt ruột.” Cung Ngũ lắc đầu: “Không cần đâu, thật ra tôi có rất nhiều ống tiền tiết kiệm, tôi không cần ngài Edward đền cho tôi.”


Cung Ngũ gật đầu, “Ừ.”



Công tước đại nhân dường như có chút cao hứng, “Tiểu Ngũ có muốn mang ít đồ ăn vặt về không? Bánh quy hình chữ M hôm nay là do bà Sandy tự tay nướng đó.”



Cung Ngũ nghe nói bà Sandy tự tay nướng lập tức có chút cảm thấy hứng thú: “Vậy sao? Bà Sandy thật là lợi hại, cái gì cũng biết!”



Công tước đại nhân đáp lời: “Cái gì bà ấy cũng biết, bánh quy nướng cũng rất ngon, chỉ là không hay làm thôi. Lúc anh còn bé cũng rất thích ăn bánh quy bà ấy nướng, đáng tiếc thỉnh thoảng bà ấy mới làm. Tiểu Ngũ có muốn mang một ít về không? Bà Sandy mà biết nhất định sẽ rất vui.”



“Cảm ơn ngài Edward.” Cô rất khéo léo đáp lại.



Nhưng chính sự khéo léo này mới càng làm cho người ta khó chịu, chỉ có đang đối mặt với người lạ hoặc là trước mặt người không quan trọng thì mới cần như vậy Công tước đại nhân yên lặng nhìn gương mặt nghiêng của cô, qua khóe mắt Cung Ngũ có thể nhìn thấy được cô có chút lúng túng.



Công tước đại nhân đột nhiên hỏi: “Có cần anh đi xem giúp Tiểu Ngũ không?” Cung Ngũ vội vàng lắc đầu: “Không cần, không sao, tôi đợi là được rồi.”



Cô đợi nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Dung Trần ỉu xìu đi ra, đeo kính đen trên mặt, quần cũng thay thành cái khác, lúc đi bộ hai bắp chân lảo đảo, run cầm cập y như sợi mì tôm. Cung Ngũ nhìn thấy bộ dạng anh ta như vậy, kinh hãi: “Anh... anh... anh... vẫn ổn đấy chứ?”



Môi Dung Trần run run, nhìn như sắp khóc lên rồi, “Cô... cô cảm thấy tôi có ổn không?”



Mặt mũi mất hết cả rồi, cũng không giả ngầu nữa, anh ta gào lên: “Tôi... tôi sắp tiêu chảy chết rồi... sắp hỏng cả mông rồi... Tôi đã làm sai cái gì chứ? Sao lại chỉ có một mình tôi xui xẻo hả? Rõ ràng tôi đã giành được nén hương đầu mà!”