Công Tước

Chương 940 : Anh sẽ thay đổi

Ngày đăng: 18:21 30/04/20


Cung Ngũ nhìn bóng người đó, vẻ mặt có chút kinh ngạc, cô dừng bước lại.



Dung Trần phòng bị nhìn bóng người phía trước, lại quay đầu sang nhìn Cung Ngũ: “Phòng đối diện, có phải là đến tìm cô không?”



Cung Ngũ gật đầu: “Có là lẽ thế.”



Dung Trần suy nghĩ một chút, hỏi: “Này, cô nói xem tôi có cần dành chỗ riêng1tư cho hai người không?” “Không cần đâu. Cũng có thể là anh ta tìm người khác thì sao? Không cần để ý quá.” Mặc dù không cảm thấy mình đi theo sẽ là một ý hay, nhưng Dung Trần vẫn trưng ra cái tư thái minh tinh thiên vương ngầu đến nỗi không có bạn, đi cạnh Cung Ngũ qua bên đó. Nhìn8thấy bọn họ bước đến chỗ mình, Công tước đại nhân chặn ở trước mặt bọn họ, anh nhìn Cung Ngũ, mở miệng: “Tiểu Ngũ, anh có lời muốn nói với em. Em có thể cho anh chút thời gian không?” Cung Ngũ gật đầu, nói thẳng: “Ngài Edward, anh có chuyện gì thì cứ nói đi, tôi đang nghe đây.”



“Anh hy vọng có2cơ hội nói chuyện riêng với em.”



Dung Trần hơi hối hận vừa rồi không chạy đi, bây giờ mà chạy thì anh ta nhát gan quá rồi.



Cung Ngũ chu môi, cau mày nói: “Dung Trần không phải là người ngoài.” Cô giải thích: “Anh ta quen biết Yến Đại Bảo, còn cả anh Lý nữa, ngoài ra anh ta còn là ca sĩ ký4hợp đồng với công ty điện ảnh của mẹ anh Lý, tính ra thì thật sự là người mình. Anh cứ nói thẳng đi.”



Công tước đại nhân mím môi, im lặng chặn trước mặt cô, qua một lúc lâu sau anh mới nói: “Anh hy vọng nói chuyện riêng với Tiểu Ngũ một lát.” Anh nhìn về phía Dung Trần, “Cậu Dung có thể tránh mặt không?”



Dung Trần đảo mắt đến phía Cung Ngũ, sau đó chậm rãi gật đầu: “Anh cứ tự nhiên.” Anh ta giơ tay chỉ hướng ký túc xá, nói với Cung Ngũ: “Phòng đối diện, tôi có hẹn rồi, đi trước đây.”




“Tiểu Ngũ.” Công tước đại nhân nhìn cô, hỏi: “Anh biết anh đã hỏi vấn đề này, em cũng đã cho anh câu trả lời rõ ràng rồi, nhưng anh vẫn muốn biết, Tiểu Ngũ, em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không? Anh vẫn luôn hối hận, hối hận tại sao anh phải cố chấp đẩy em ra khỏi anh như thế, tại sao anh phải lựa chọn cách thức như vậy để làm tổn thương em, khiến em đau lòng rời đi như vậy... Tiểu Ngũ anh hối hận rồi...”



Cung Ngũ cúi đầu, cô trả lời: “Nhưng tôi không hối hận. Tôi rất mừng vì tôi đã rời xa anh, bởi vì anh không phải là một người bạn trai tốt. Tôi đến Gaddles ba năm, ở phủ Công tước hai năm, bên cạnh tôi không có bạn bè, không có bạn học, chỉ có anh. Mà anh khăng khăng muốn chia tay với tôi, tôi lập tức biến thành hai bàn tay trắng... Nhưng sau khi rời xa anh, tôi đã có bạn, còn không một mình nữa. Bây giờ tôi vui vẻ như vậy, không cần lo lắng bị người ta truy sát, không cần lo lắng lúc nào anh bị người ta hãm hại, càng không cần lo lắng đến những người không đâu vào đầu bên cạnh, không cần ứng phó với những thân sĩ và thục nữ cao quý, thanh nhã. Tôi sống vui vẻ thuận lợi, tôi không hối hận một chút nào cả.”



“Ngài Edward, nếu tôi đã rời xa anh rồi, lại vẫn có thể sống tốt như vậy, tại sao tôi phải lựa chọn quay lại cuộc sống không tốt trước đây? Tại sao? Anh có thể cho tôi một lý do không?” Công tước đại nhân thu ánh mắt đang nhìn cô lại, “Anh là người ngu xuẩn nhất trên đời này. Anh tưởng rằng anh sẽ mang lại cho em thứ tốt nhất, nhưng thứ anh cho em lại chỉ là thứ anh tưởng rằng tốt nhất với em thôi...”



“Tôi cảm thấy thứ anh tưởng là tốt nhất cho tôi thực sự là tốt nhất.” Cô lại nhìn anh, nói: “Bây giờ tôi ổn như vậy, tại sao ngài Edward phải hối hận? Anh hy vọng nhìn thấy tôi không ổn đúng không? Cho nên sự vô tư và vĩ đại của anh, chẳng qua chỉ là giả dối mà thôi, thật ra trong lòng anh chỉ mong cả đời này tôi đều sống trong ký ức có anh, đúng không? Như vậy anh mới cảm thấy đáng, cảm thấy trên thế giới này có một người phụ nữ muốn sống muốn chết vì anh, anh chết cũng đáng, đúng không?”



Công tước đại nhân lắc đầu: “Không phải!”



Cung Ngũ cười nhạo một tiếng: “Không phải sao? Nếu đã không phải, vậy tại sao anh còn không muốn thấy tôi sống ổn?” Tâm tình của cô có chút kích động, tức giận quát anh: “Anh chính là như vậy! Tôi biết, nếu như bây giờ tôi muốn sống muốn chết quần lấy anh, anh mới vui vẻ nhất đúng không? Thật ra ngài Edward cũng giống rất nhiều người đàn ông khác, thích phụ nữ muốn sống muốn chết vì mình. Một khi phát hiện người khác rời xa mình mà lại sống tốt hơn, tâm lý bọn họ sẽ mất cân bằng, đúng vậy không?”



“Không phải!”



“Ngài Edward! Anh không cảm thấy rất nực cười à?” Cung Ngũ đột nhiên đứng lên, đập mạnh hai tay lên bàn, cô quát to: “Anh dựa vào cái gì mà nói với tôi, chia tay đi, lúc anh cần người phụ nữ môn đăng hộ đối có thể ủng hộ anh, tôi phải ngoan ngoãn chia tay. Dựa vào cái gì mà bây giờ anh nói anh hối hận rồi, tôi lại phải ngoan ngoãn quay lại? Nhìn tôi ngu lắm đúng không? Hay là ngài Edward cảm thấy ở Gaddles tôi không có chỗ nào để trốn, cho nên anh có thể muốn làm gì thì làm, muốn thế nào sẽ là thế đó? Chơi đùa tôi trong lòng bàn tay, anh cảm thấy rất đắc ý đúng không?”