Công Tước
Chương 945 : Về nhà gặp tiểu bát
Ngày đăng: 18:22 30/04/20
Lái xe vào khu biệt thự, sau khi đăng ký xong, Yến Đại Bảo lao thẳng đến cửa nhà họ Bộ, “Tiểu Ngũ!”
Bộ Tiểu Bát kéo Cung Ngũ ra ngoài: “Là chị Đại Bảo! Woa, chị Đại Bảo, xe của chị đẹp quá!” Cung Ngũ: “Ồ! Tớ từng nhìn thấy cái xe này ở ga ra xe nhà cậu rồi, nhiều năm như vậy, tớ cảm1thấy chỉ có cái xe này của cậu là đẹp nhất.”
Yến Đại Bảo lập tức đắc ý nói: “Tớ cũng cảm thấy thế, xe của ba xấu chết đi được!” Vốn dĩ cô đến tìm Cung Ngũ tính sổ, kết quả được Cung Ngũ và Bộ Tiểu Bát khen ô tô nhỏ khiến cô quên luôn. Khen ô tô xong, cô vui sướng vào nhà ôm8chầm lấy Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ tớ rất nhớ cậu!”
Cung Ngũ: “Tớ cũng nhớ cậu.” Cô nhìn Yến Đại Bảo, “Vẫn như cũ, cô gái xinh đẹp của tớ ạ!”
Yến Đại Bảo đắc ý: “Đương nhiên! Ba tớ nói rồi, tớ là người xinh đẹp nhất!”
Cung Ngũ chớp mắt, phụ họa theo: “Ừ ừ, cậu là người xinh đẹp nhất!” Yến Đại Bảo chu môi, trừng2cô: “Tiểu Ngũ, cậu chẳng thật lòng một chút nào cả.”
Bộ Tiểu Bát ở bên cạnh nghe thấy thế, đột nhiên sờ mặt của Yến Đại Bảo, nói: “Chị Đại Bảo chị đừng tức giận, chị là người xinh đẹp nhất, em biết mà.” Cậu sợ Cung Ngũ buồn, lại nói: “Chị gái cũng là người xinh đẹp nhất, em yêu chị nhất.”
Bộ Tiểu Bát vểnh4cái mông nhỏ lên nghịch ô tô. Yến Đại Bảo nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, sao cậu về mà lại không liên lạc với tớ? Tớ buồn lắm đó! Có phải là cậu không muốn quan tâm đến tớ nữa rồi không? Tớ biết là cậu ở nước ngoài có thêm bạn mới, không muốn chơi với tớ nữa rồi mà.” Cung Ngũ lau mồ hôi: “Tuyệt đối không phải. Bạn tớ quen ở nước ngoài, không một ai có thể so sánh với Yến Đại Bảo được, Yến Đại Bảo là ai cơ chứ? Là người bạn đầu tiên chơi từ nhỏ đến lớn của tớ!”
Yến Đại Bảo lập tức trả lời: “Ăn được rồi.”
Cung Ngũ tò mò: “Sao cậu biết?”. Yến Đại Bảo: “Bởi vì có một hôm lúc ở lớp học tớ nhìn thấy Tần Tiểu Ngư khóc vô cùng đau lòng, người bên cạnh hỏi cậu ấy làm sao, cậu ấy nói gà cậu ấy nuôi bị tên khốn nạn lén ăn mất. Tớ đoán tên khốn nạn đó chính là chú Út của cậu.”
Cung Ngũ: “Tám phần là thế rồi.”
Vốn dĩ hôm đó Yến Đại Bảo không muốn về, nhưng buổi tối Yến Hồi đến đón, đứng bên ngoài nhìn chằm chằm như hổ đói.
Cung Ngũ ôm Bộ Tiểu Bát vẫy tay với Yến Hồi: “Chào chủ Yến! Tiểu Bát nói chào chú Yến đi!” Bộ Tiểu Bát vươn cánh tay dài ra với Yến Hồi hô to: “Ông!” Yến Hồi dùng khóe mắt liếc Bộ Tiểu Bát, sau đó giơ tay ra cốc lên trán Bộ Tiểu Bát một cái. Bộ Tiểu Bát giơ tay nhỏ ra che trán, ngước đôi mắt to lên nhìn ông ta, “Ông!” Yến Hồi vẫn không để ý đến nó, mở cửa xe ra dẫn Yến Đại Bảo đi. Cung Ngũ bế Bộ Tiểu Bát vẫy tay: “Chú Yến đi thong thả!” Vào phòng, Cung Ngũ hỏi: “Tiểu Bát, đó có phải là có người lén đưa em về nhà không?”
Bộ Tiếu Bát suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Vâng.” Cung Ngũ chặc lưỡi: “Tiểu Bát à, sau này nếu có người lạ đưa em đi, em không được đi nhé, ngộ nhỡ không tìm được thì làm thế nào? Không phải là sẽ không gặp được ba mẹ và chị nữa sao?”
Bộ Tiểu Bát: “Mẹ mắng Tiểu Bát, ba mắng Tiểu Bát, ai cũng mắng Tiểu Bát, hừ!” Cung Ngũ chớp mắt: “Nếu như Tiểu Bát nhớ rồi, chị sẽ không mắng Tiểu Bát nữa, được không?” Trẻ con dễ dỗ, cậu bé lập tức đồng ý ngay.