Công Tước
Chương 947 : Đòi nợ
Ngày đăng: 18:22 30/04/20
Ghế ngồi trong lớp kín sinh viên, Yến Đại Bảo như con quay, nhìn cửa trước cửa sau, vừa thấy Cung Ngũ xuất hiện ở cửa sau, cô lập tức vẫy tay: “Ở đây ở đây Tiểu Ngũ ở đây!”
“Em học sinh kia, em học sinh đang giơ tay đó, em trả lời câu hỏi này đi.” Thầy giáo ở phía trên đột nhiên chỉ Yến Đại Bảo nói, “Đừng nhìn người khác, chính là em, tôi đang nói em đấy.”
Yến Đại Bảo: “Em không giơ tay mà!”
Thầy giáo: “Tôi nhìn thấy em giơ tay, đừng ngại nữa, nào, trả lời1câu hỏi này đi.”
“Yến Đại Bảo, thầy hỏi câu này.” Lam Anh đưa câu hỏi cho cô nhìn.
May mà từ trước đến nay Yến Đại Bảo luôn là học bá, sau khi biết câu hỏi, cô nói ra một tràng. “Trả lời không tệ.” Thầy giáo rất hài lòng, “Ngồi xuống đi.” Cung Ngũ khom người ngồi ở hàng cuối cùng, sau đó tiến về phía trước, cuối cùng cũng đến hàng của Yến Đại Bảo.
“Tớ đến rồi!” Cung Ngũ cười, vẫy tay với Lam Anh: “Lam Anh!”
Lam Anh cười, “Cuối cùng cậu cũng đến rồi.” Có người ở sau lưng8cầm bút chọc cô: “Tiểu Ngũ, cậu về rồi à? Được nghỉ hả?” Cung Ngủ gật đầu: “Ừ, được nghỉ. Chào cậu Tần Tiểu Ngư.” Tần Tiểu Ngư: “Không cần khách sáo.” Cung Ngũ thấy cô ta vẫn mặc quần áo rách nát tả tơi như trước kia, cô quay đầu lại, chặc lưỡi, đã nói là Tần Tiểu Ngư bán bao cao su kiếm được tiền rồi mà, sao vẫn mặc quần áo cũ trước đây vậy? Không nên thay đổi đẹp hơn à? Còn đang nghi ngờ, Tần Tiểu Ngư lại chọc cô, nhét cho cô một tờ giấy,2trên đó viết: [Tiểu Ngũ, gần đây cậu có cần bao cao su không? Đầu Cung Ngũ đầy vạch đen, cô cầm bút của Yến Đại Bảo, viết lại: Không cần, đừng chào hàng với tớ.]
Cô đưa cho Tần Tiểu Ngư, Tần Tiểu Ngư bĩu môi, lại viết: [Tiểu Ngủ, nếu như cậu cần phải nhớ mua của tớ đấy, chất lượng vô cùng tốt, tuyệt đối sẽ không có em bé.]
Cung Ngũ quay đầu trợn mắt nhìn cô ta một cái, Tần Tiểu Ngư cười, Cung Ngũ Vo viên giấy lại, ném lên trán cô ta.
Yến Đại Bảo nhỏ giọng4hỏi: “Sao thế?”
Cung Ngũ: “...”
Yến Đại Bảo vội vàng đấy đấy Cung Ngũ: “Xem đi xem đi, tớ đã nói mà.” Mặt Lam Anh giật giật, nói: “Gà không phải là để cho người ăn à?”
Tần Tiểu Ngư suýt nữa khóc lên, “Gà của tớ không phải là để cho người ăn, nhóc con của tớ được tớ nuôi lớn như vậy, anh ta ăn trứng gà không được sao? Cứ nhất quyết phải ăn gà! Anh ta ăn hết Tiểu Hồng Liên, Tiểu Phấn Liên, Tiểu Lộ Hoa, Tiểu A Phi và Sâu Mập rồi!”
Cung Ngũ vội vàng hỏi: “Mấy thứ cậu nói đều là gà sao? Cậu còn đặt tên cho gà luôn hả?” Tần Tiểu Ngư gật đầu: “Chắc chắn rồi! Gà tớ nuôi, con nào tớ cũng biết, anh ta còn mua những con gà giả mạo khác, còn tưởng là tớ không nhận ra, tớ nhìn một cái là nhận ra ngay!”
Cung Ngũ nuốt nước miếng, “Nghe nói gà nhà nuôi mùi vị khá ngon...”
Tần Tiểu Ngư hít mũi: “Vậy cũng không thể ăn gà của tớ được! Tớ nuôi gà là vì để cho người ăn trứng gà, không phải là vì để cho người ăn gà! Quá bắt nạt người rồi!”
“Chuyện này liên quan gì đến chuyện cậu đòi tiền?”
Tần Tiểu Ngư lạnh mặt nói: “Anh ta ăn gà của tớ, tớ không hợp tác với anh ta, nhưng anh ta cũng phải thanh toán chuyện làm ăn trước đó đúng không? Tớ không muốn nuôi gà cho anh ta, anh ta liền không trả tớ tiền, còn có ai không biết xấu hổ như anh ta không?”
Cung Ngũ lau mồ hôi: “Tần Tiểu Ngư à, chú ấy dù sao cũng là bề trên, cho dù tớ đời cũng chưa chắc đã có thể đòi được, nếu như chú ấy không trả, tớ cũng chẳng làm gì được đúng không?”
Tần Tiếu Ngư: “Có thêm một phần hy vọng dù sao cũng hơn, hơn năm mươi vạn, tớ còn nợ tiền nhà máy, người ta đòi tớ tiền, tớ cũng hết cách rồi!”