Công Tước
Chương 952 : Chuyện làm ăn của tần tiểu ngư
Ngày đăng: 18:22 30/04/20
Cung Ngũ nhìn bộ dạng cô ta, chép miệng: “Tần Tiểu Ngư, tớ luôn cảm thấy tớ ăn nhiều, bây giờ nhìn thấy cậu hình như còn ăn nhiều hơn tớ.”.
Tần Tiểu Ngư: “Tớ là người lao động chân tay, có thể so với cậu à? Đúng rồi, gần đây tớ quen một ông chủ, tới giới1thiệu bao cao su cho ông ấy, còn đề nghị dùng bao cao su làm phúc lợi cho nhân viên, ông ấy còn nói tới có đầu óc làm ăn. Lần này tớ phải hoàn thiện hợp đồng, thế nào cũng phải bắt ông ấy trả tiền đặt cọc trước!”.
Cung Ngũ suy nghĩ một chút, hỏi: “Tần8Tiểu Ngư, cậu nói xem cậu là một cô gái, mở miệng nói chuyện bao cao su với một người đàn ông, liệu người ta có suy nghĩ sai lệch đi không?” “Sai lệch cái gì chứ? Tớ đã nói ngay từ đầu rồi, tớ là người làm ăn đúng đắn, mặc dù tớ bán bao cao2su, nhưng đối với tớ, nó chỉ là một đồ vật thôi, không có nghĩa là tớ ám thị gì với người khác.” Tần Tiểu Ngư hỏi: “Chẳng lẽ bán bao cao su thì nhất định phải dùng à?”
Cung Ngũ lắc đầu: “Hai chúng ta nghĩ như vậy, nhưng không ngăn được người khác nghĩ như thế4nào. Những thứ này cậu đều phải suy xét đến, nếu không ngày nào đó người ta lấy danh nghĩa bàn chuyện làm ăn, bảo cậu đến nơi nào đó tìm ông ta mà nơi đó rất ái muội, đến lúc đó cậu có đi vào hay không?”
Tần Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Tiểu Ngũ, vậy nếu như là cậu, cậu sẽ làm thế nào?” Cung Ngũ: “Ngay từ đầu tớ đã không làm như cậu rồi.” “Tớ là bán đồ!” Tần Tiểu Ngư nói.
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy, cậu bán đồ, nhưng cậu đừng quên cậu là người đại diện. Đại diện nghĩa là gì? Chính là buôn bán thay nhà máy. Cậu dùng giá cả của hàng hóa để khẳng định cậu bán rẻ hơn người khác, như vậy cậu mới hoàn toàn có thể phát huy cái ưu thế này. Bây giờ cậu chỉ cần điều hàng từ nhà máy cho những đại lý thấp hơn một cấp để bọn họ trực tiếp bán hàng ra ngoài, như vậy cậu không cần tiếp xúc với khách hàng, vừa không cần ứng tiền vừa không cần ôm hàng.”
Tần Tiểu Ngư chớp mắt, sau đó cô ta nuốt nước bọt, vội vàng hỏi: “Tiểu Ngũ, sao cậu nói lại đơn giản như vậy? Tớ làm lại khó đến thế?”
Cung Ngũ: “Vốn dĩ chính là nói thì dễ làm thì khó, bây giờ cậu khó là do cách thức làm việc, hiểu không? Cậu như vậy rất dễ khiến mình rơi vào vị trí bị động. Hơn nữa, cậu vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, sau lưng lại không có bối cảnh và thế lực làm chỗ dựa cho cậu, sau này cậu muốn làm ăn lớn rất khó mà bản thân cậu cũng rất dễ đặt mình vào trong nguy hiểm. Tớ giúp cậu vạch ra các phân đoạn tiêu thụ của cậu được không?” Tần Tiểu Ngư vội vàng gật đầu: “Ừ ừ! Được!”
“Cần! Anh Cung anh thật sự muốn trả tiền cho tôi à! Trả thật à?”
Cung Cửu Dương cười, “Trả, thiếu tiền trả nợ là đạo lý hiển nhiên, sao lại không trả chứ? Anh từng nói là không trả tiền à?” Tần Tiểu Ngư lập tức lắc đầu: “Không, tuyệt đối không có, anh cũng nói chuyện rất đáng tin.” Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn trời, lúc ăn gà cô ta đâu có nói như vậy, bây giờ đã đổi giọng rồi.
Cung Ngũ: “Tần Tiểu Ngư, vậy tớ đi trước nhé.”
Thật ra Tần Tiểu Ngư muốn đi nhờ xe Cung Ngũ về, “Hay là cậu đợi tớ một lát, xe đạp của tớ vẫn ở trên xe cậu...”
Cung Cửu Dương lạnh lùng nói: “Lại nhờ khiêng xuống là được rồi.” Hắn ta lại hỏi: “Có cần tiền nữa không?” Tần Tiểu Ngư mím môi, nhìn Cung Ngũ, Cung Ngũ đảo mắt, nói: “Vậy tớ đợi hay là không đợi cậu đây? Tớ thì không sao, tùy cậu thôi.”
Tần Tiểu Ngư nhìn về phía Cung Cửu Dương, hỏi: “Anh Cung, anh trả tiền mất bao lâu?”
Cung Cửu Dương: “Tùy tâm trạng. Tâm trạng tốt, nói không chừng dăm ba phút là xong.” Vừa nghe thấy thế, Tần Tiểu Ngư suýt nữa tức chết, đây chính là cố ý không trả cô ta tiền, cái tên này quá đáng hận rồi. Cô ta cố nặn ra một nụ cười, “Chủ yếu là buổi tối tôi còn có hẹn. Anh Cung anh có thể nhanh lên một chút không?”. Cung Cửu Dương hỏi: “Buổi tối có hẹn à? Người buổi tối gặp rất quan trọng à? Nếu đã như vậy, em đi gặp người khách quan trọng buổi tối đi, tiền này dù sao em cũng không gấp.” Tần Tiểu Ngư vội vàng nói: “Không quan trọng, không quan trọng một chút nào, tiền mới cấp bách, vô cùng cấp bách, gấp như lửa đốt sau lưng!” Cô ta nói với Cung Ngũ nói: “Tiểu Ngũ cậu về trước đi, thuận tiện bảo chú tài xế cho xe xuống giúp tớ với, dù sao tớ cũng không có việc gì, về muộn chút cũng không sao. Ha ha ha ha...”