Công Tước
Chương 970 : Ý gì thế này?
Ngày đăng: 18:22 30/04/20
Trên đường đến Thanh Thành, Cung Ngũ gọi điện thoại cho Nhạc Mỹ Giảo. “Alo? Tiểu Ngũ, sao thế?”
Cung Ngũ thở dài một tiếng, nói: “Mẹ, Tiểu Bát vừa mời anh Phí đến nhà mình làm khách, con báo với mẹ một tiếng, sợ đến lúc đó lại thất lễ. Đã trên đường đến đó rồi... khoảng một tiếng nữa thì sẽ tới nơi!” Nhạc Mỹ Giảo sững sờ: “Tiểu Bát mời cậu Phí? Lẽ nào tối hôm1qua con đi tìm cậu Phí à?” Cung Ngũ phủ nhận: “Không có, tối hôm qua anh Phí trở về, con đúng là có gặp qua một chút, Yến Đại Bảo cũng có mặt, không cho con về, nên con đành ở lại.”
Nhạc Mỹ Giảo không suy nghĩ nhiều, hoặc có lẽ là do bà không hề suy nghĩ về hướng khác nên không truy hỏi: “Biết rồi.”
Bà vội vàng cho người dọn dẹp nhà cửa, nhân tiện8nói với Bộ Sinh một tiếng.
Người đến là một nhân vật quan trọng, lại là đàn ông, Bộ Sinh tiếp đón là thích hợp nhất, bằng không, Nhạc Mỹ Giảo thật sự lo lắng Bộ Sinh lại phát bệnh thần kinh. Cung Ngũ cúp máy, Yến Đại Bảo đứng bên cạnh trừng mắt nhìn cô. “Gì thế?” Cung Ngũ hỏi.
Yến Đại Bảo tiến lại gần hơn, suýt chút thì chạm vào mặt Cung Ngũ. Cung Ngũ vội vàng2né ra đằng sau, “Yến Đại Bảo, cậu làm gì thế?”
Yến Đại Bảo mím môi, nói: “Tiểu Ngũ, tớ nói thật với cậu nhé, thật ra cậu chỉ muốn đùa vui với anh tớ thôi, chứ không có ý định nghiêm túc, đúng không?” “Cậu đang nói gì thế? Là ai nói với cậu như vậy? Đừng có vu oan cho người khác có được không? Yến Đại Bảo tớ nói cho cậu biết, tớ cũng biết giận4đấy!”
Yến Đại Bảo mím môi, nói: “Tiểu Ngũ, tớ nói thật với cậu nhé, thật ra cậu chỉ muốn đùa vui với anh tớ thôi, chứ không có ý định nghiêm túc, đúng không?” “Cậu đang nói gì thế? Là ai nói với cậu như vậy? Đừng có vu oan cho người khác có được không? Yến Đại Bảo tớ nói cho cậu biết, tớ cũng biết giận4đấy!”
“Hứ! Đã qua một khoảng thời gian dài như vậy, anh tớ có chỗ nào không tốt? Cậu lại chẳng nói cho mẹ cậu biết, lẽ nào trong lòng cậu có quỷ à?”
Cung Ngũ trừng to mắt: “Yến Đại Bảo, tớ nói cho cậu nghe trước, hôm nay cậu đến nhà tớ, không được nói lung tung đây!”
“Tại sao lại không được nói? Anh tớ vừa đẹp trai, vừa có tiền, lại phong độ ngời ngời, còn là Công tước Edward, sao cậu cứ muốn lén la lén lút, cứ giống như anh tớ không thể gặp ai, tại sao chứ? Cậu nhìn nhà tớ đi, cả nhà đều biết cậu là bạn gái của anh, còn người nhà cậu thì chẳng ai biết, lẽ nào cậu không thấy kỳ quái sao? Cậu nói xem!”
Cung Ngũ phồng má: “Cậu không phải không biết, mẹ tớ không hi vọng tớ yêu đương sớm. Nếu tớ nói với mẹ tớ và anh Tiểu Bảo đã yêu nhau trong thời gian dài, vậy thì lần sau khi cậu nhìn thấy tớ, tớ nhất định sẽ ngồi xe lăn, có hiếu không? Mẹ tớ và cô Triến không giống nhau, người như cô Triển không phải chỗ nào cũng có, mẹ tớ là người bình thường, còn cô Triển là một nhân vật giống như nữ thần, có hiểu không?”
Yến Đại Bảo bán tín bán nghi, “Vậy thì cũng không thể lén lạ lén lút mãi như vậy, anh cứ như người yêu bí mật của cậu vậy, không danh không phận, cũng thật đáng thương.”
Cung Ngủ không nói gì. Yến Đại Bảo vẫn tức hầm hầm nói: “Cậu đừng có phủ nhận. Tớ cảm thấy thấy cậu úc hiếp anh tớ thật thà, ức hiếp anh sẽ không làm lớn chuyện với cậu! Hứ, tớ phải đứng về phía anh tớ, bảo vệ anh tớ thật tốt!”
Cung Ngủ không nói gì. Yến Đại Bảo vẫn tức hầm hầm nói: “Cậu đừng có phủ nhận. Tớ cảm thấy thấy cậu úc hiếp anh tớ thật thà, ức hiếp anh sẽ không làm lớn chuyện với cậu! Hứ, tớ phải đứng về phía anh tớ, bảo vệ anh tớ thật tốt!”
Cung Ngũ: “...” Cô vỗ vai Yến Đại Bảo, nói đầy ẩn ý: “Yến Đại Bảo này, thật ra cậu không hiểu gì cả. Tớ hỏi cậu, nếu cậu và anh Bánh Bao ở bên nhau, cậu có nói thật với cô Triển và chủ Yến không?”
Yến Đại Bảo sững sờ: “Ba...”
“Cứ bỏ qua chuyện là ba hay là mẹ, cậu trả lời câu hỏi của tớ, cậu có nói không? Nhất định là không đúng không? Tại sao cậu lại không nói? Đó là vì cậu chỉ muốn chơi đùa với anh Lý thôi? Nhất định là không, Yến Đại Bảo là người rất ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, có đúng không? Vấn đề đó không phải là ở bản thân Yến Đại Bảo, mà nhất định là do yếu tố bên ngoài hoặc là do hoàn cảnh gia đình, đó là nguyên nhân mà cậu không nói ra. Tớ cũng giống như vậy!”.
Cô kề sát đến trước mặt Yến Đại Bảo, nói: “Yến Đại Bảo, tớ rất hiểu cậu có đúng không? Vậy thì, tại sao cậu lại không thể hiểu được tớ?”
Yến Đại Bảo vẫn đang chìm trong mơ màng không biết nên làm thế nào, sau cùng gật đầu: “Vậy được rồi, tới cũng hiểu cậu mà.” Cung Ngũ hài lòng gật đầu: “Trẻ nhỏ dễ dạy!”
Yến Đại Bảo chu môi, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không biết phản bác thể nào, lại cảm thấy Cung Ngũ nói rất đúng. Cô nói: “Vậy tớ không nói chuyện đó ra nữa.”
Cung Ngũ mỉm cười: “Ừ. Buổi trưa cậu muốn ăn gì, tớ bảo cô giúp việc trong nhà nấu. Cậu và anh cậu cùng đến làm khách, nhất định phải cho hai người ăn món ngon, cậu muốn ăn gì?” Nhắc đến chuyện ăn, Yến Đại Bảo lại bắt đầu di chuyển sự chú ý sang thức ăn, bắt đầu suy nghĩ trưa nay cô muốn ăn món gì.