Công Tước

Chương 974 : Tôi hy vọng

Ngày đăng: 18:22 30/04/20


Cung Ngũ bỗng thấy căng thẳng đến mức sởn hết cả gai ốc lên. Cô không làm chuyện gì xấu ghê gớm



lãm, chẳng qua chỉ cố thử nghe trộm họ đang nói gì thôi mà, có sao đâu chứ? Hình như cô bị phát hiện rồi, Cung Ngũ xoay người lại, quỳ rạp người xuống đất, bò về phía sau. Bò được một nửa, Nhạc Mỹ Giảo vào phòng nhìn thấy, “Tiểu Ngũ, con làm gì thế?” Cung Ngũ quay đầu lại, giả bộ1ngây thơ: “Mẹ, con nhìn thấy dưới đất có tóc, con đang nhặt tóc.” Nhạc Mỹ Giảo lườm cô, “Mẹ bảo con đến đây, con chạy cái gì?” Công tước đại nhân đã đi vào phòng, nhìn thấy Cung Ngũ đang quỳ rạp dưới đất, vẻ mặt anh đầy kinh ngạc, “Tiểu Ngũ?”



Cung Ngũ vừa nhìn thấy anh thì đã đứng bật dậy.



“Mẹ, mẹ muốn nói chuyện gì với con?” Cung Ngũ hỏi. Nhạc Mỹ Giảo nói, “Con ra đây cho mẹ!” Rồi lại8lập tức thay đổi thái độ dịu dàng nói với Công tước đại nhân, “Cậu Phí đi dùng bữa đi, làm lỡ thời gian của cậu rồi, ngại quá.”



Cung Ngũ trợn tròn mắt, thái độ với Công tước đại nhân nhỏ nhẹ như thế, vậy mà thái độ với cô lại như vậy. Công tước đại nhân nhìn Cung Ngũ với ánh mắt âu lo, rồi quay sang nói với Nhạc Mỹ Giảo: “Cổ Nhạc, chuyện này đa phần là do cháu tình nguyện,2hy vọng cô đừng giận Tiểu Ngũ...” “Ai cần anh nói đỡ?” Cung Ngũ gầm lên: “Ai cần anh lo chuyện bao đồng hả?”



“Tiểu Ngũ!” Nhạc Mỹ Giáo suýt nữa thì tức chết, sao lại nói chuyện với người khác như vậy chứ? Thái độ không khác gì con sư tử xù lông lên cả!



Cung Ngũ phồng má, quay đầu đi ra ngoài không nói gì, cũng mặc kệ Nhạc Mỹ Giảo đang nói chuyện gì với Công tước đại nhân ở bên trong.4Trong lòng cô đang như có lửa đốt nhưng không được bùng phát ra ngoài, mãi mới mắng được một câu “ăn cái em gái anh” trước mặt Công tước đại nhân, còn mắng người với khí thế của Yến Đại Bảo nữa.



Nhạc Mỹ Giảo đi ra, hung dữ trợn mắt lườm cô: “Con nói chuyện với người khác bằng thái độ gì đấy hả? Thầy giáo nào dạy con thế hả?”



Cung Ngủ không dám cãi lại mẹ cô, nên chỉ bĩu môi không nói gì Nhạc Mỹ Giảo hỏi: “Con có gì muốn nói với mẹ không?”
Chẳng lẽ là Công tước đại nhân nói khác cô nghĩ hay sao? Nếu không đáng ra mẹ cô phải không có cái biểu cảm đó mới đúng chứ!



Hoàn toàn là biểu cảm có chút đắc ý lại có chút buồn phiền lại thêm chút băn khoăn, hoàn toàn không giống với dáng vẻ sắp nổi trận lôi đình.



“Mẹ.” Cung Ngũ hỏi thăm dò: “Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách con được đúng không? Những điều anh Tiểu Bảo nói tuy về cơ bản là thật, nhưng mà con vô tội mà...” Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt nhìn cô, “Thì bởi vì biết con vô tội cho nên mẹ mới không đánh gãy chân con đấy!”



Bà nhìn vào trong phòng, rồi lại đi đến bên cạnh Cung Ngũ, đè thấp giọng xuống hỏi: “Con thấy cậu Phí đó thế nào? Trong lòng con thấy sao? Tuy mẹ thấy cậu ta cũng được, nhưng chủ yếu vẫn phải xem ý con thế nào...”



Cung Ngũ: “...”



Đúng là không giống như cô nghĩ, con người đó rốt cuộc bị sao vậy chứ?



“Con nói đi chứ!” Nhạc Mỹ Giảo đẩy cô một cái.



Cung Ngũ mím môi, nhìn bà, “Thì là thế đó.” Nhạc Mỹ Giảo tỏ vẻ không chịu được: “Thế nào gọi là thế đó? Ít ra mẹ cũng phải biết con gái mẹ nghĩ thế nào chứ?”



Cung Ngũ trả lời: “Mẹ, mẹ quên rồi à? Anh Phí đó là hoàng thân quốc thích ở Gaddles, đó là nhân vật trung tâm chính trị của Gaddles, nếu con mà về Thanh Thành rồi thì mẹ nói xem con nghĩ thế nào?”



Nhạc Mỹ Giảo không trực tiếp trả lời Công tước đại nhân chính là vì điều này, chỉ nói muốn hỏi xem suy nghĩ của Cung Ngũ thế nào. Bây giờ cô đã nói ra như vậy khiến Nhạc Mỹ Giảo cũng không biết nên có nên truy hỏi tiếp hay không nữa.



Bà lại liếc nhìn Cung Ngũ, “Thôi bỏ đi, mẹ cũng không hỏi nữa, có hỏi cũng vô dụng, kế hoạch không nhanh bằng thay đổi. Sau này có chuyện gì nhớ nói với mẹ đấy.” Cung Ngũ gật đầu: “Con biết rồi.” Nhân lúc Nhạc Mỹ Giảo không để ý cô trợn tròn mắt một cái, may mà cô nhanh trí, nếu không cứ ngu ngốc nói ra trước thì cái chân của cô không còn nữa rồi.